T
Tuyền Nguyễn
Guest
KÉN ĂN
Hồi còn nhỏ gia đình tôi rất khá giả. Ba mẹ tôi lại có tính thương người nên nhà rộng ba mẹ cho hai sinh viên nghèo ở trọ không lấy tiền mà còn cho anh chị ấy ăn cơm chung với gia đình. Lúc đó trong bữa ăn gia đình tôi không thiếu những món ngon vật lạ vậy mà tôi lại là đứa trẻ kén ăn thuộc hàng đệ nhất thiên hạ. Người tôi ốm nhom, tóc thì vàng chét lưa thưa như những bụi cỏ úa. Nên bữa ăn lúc nào ba mẹ cũng bỏ ra cả tiếng đồng hồ để đút cơm cho tôi. Đã vậy mà miếng cơm được đút vào miệng tôi ngậm thật lâu làm hạt cơm nở ra đục ngừ và đợi khi mẹ mắng cho vài tiếng tôi mới nhai trệu trạo rồi nuốt miếng cơm một cách khó nhọc. Riết rồi đâm chán, lên mâm cơm ba mẹ tôi không đút cho tôi liền mà để chén cơm chan canh trước mặt rồi mặc cho tôi chống cái muỗng vào dầm qua dầm lại đến tàn mâm cơm ba mẹ mới đút tiếp cho tôi. Những lúc như vậy không hiểu sao tôi lại nẩy sinh cái tật thích nhìn miệng của những người ăn cơm chung mâm, nhất là hai anh chị sinh viên ở chung nhà. Nhìn miệng chị Hiền khi nhai cơm sao tôi thấy có cái gì đó lếu láo làm cho tôi có cảm giác miếng ăn trong miệng chị lạt lẽo một cách khó nuốt. Thấy tôi nhìn miệng ăn chị Hiền ngại nên ý tứ quay mặt chỗ khác. Còn anh Tân miếng ăn nào đưa vô miệng anh cũng ăn một cách ngon lành. Nhìn cách nhai của anh tôi tin rằng miếng ăn sẽ thật hấp dẫn khi nuốt vào. Có những bữa bận rộn không chuẩn bị được mâm cơm chu đáo, ba mẹ tôi làm bữa ăn qua loa vậy mà miếng nào đưa vào miệng anh nhai cũng thật ngon lành. Nhìn miệng anh ăn tôi chợt thèm lây và nhờ vào đó mà chén cơm chan canh trước mặt tôi từ từ được tôi ăn hết không còn một hột, tàn bữa cơm nhìn thấy vậy ba mẹ tôi mừng như tìm được vàng. Từ đó dần dần tôi ăn được nhiều cơm là nhờ vào cách nhìn miệng ăn của người khác. Có những lúc trái gió trở trời tôi biếng ăn nên bữa ăn được ba mẹ chia ra làm nhiều lần trong ngày mà lần nào ăn cũng mời anh Tân ngồi vào ăn chung với tôi. Có khi ngán ngẫm vì no nhưng nể mặt ba má nên anh ấy cũng cố nuốt để làm mẫu cho tôi nhìn miệng mà ăn được nhiều cơm.
Thời gian trôi qua gia đình làm ăn thua lỗ, ba mẹ tôi trắng tay phải bán đi căn nhà ở phố lui về quê ngoại tập quen dần với gốc rạ bờ mương. Thật vất vả mới nuôi cho tôi tới được sân trường trung cấp của tỉnh. Ra trường với cái bằng trung cấp tôi thật khó khăn khi đi xin việc. Cuối cùng ba mẹ tôi phải nhờ vào anh Tân để tôi có một việc làm ổn định trong công ty của anh ấy, vì lúc bấy giờ anh Tân là một trưởng phòng kinh doanh. Vốn đã quen biết nên vào công ty không bao lâu tôi được anh Tân đề bạt lên làm thủ kho một cách dễ dàng. Biết sức mình không kham nổi vời công việc đòi hỏi sự chuyên môn quá lớn, tôi e dè thì anh lại bảo: “Cứ làm đi có anh dìu dắt thì việc làm dễ như ăn cơm bữa!”. Mà thiệt, với tài biến hóa của anh Tân công việc khó khăn cỡ nào cũng trở nên trôi chảy, tôi hiển nhiên lãnh đồng lương được anh chiếu cố nên khá cao giúp cho tôi và gia đình vượt qua khó khăn một cách nhanh chóng. Vào môi trường tập thể mà cái tật kén ăn của tôi vẫn như ngày nào. Tôi không còn có thói quen nhìn miệng người khác ăn nữa, nhưng cách ăn chậm như mèo của tôi thì muôn đời không thay đổi. Bữa ăn trong công ty bao giờ cũng đông người, sợ tôi ăn không lại anh chị em, anh Tân bèn mời tôi lên phòng riêng ăn chung với anh ấy. Lúc còn nhỏ anh ăn chung mâm với tôi với ý nghĩa “Ăn làm mẫu” để tôi nhìn miệng anh mà ăn cho nhiều làm vui lòng ba má, ngày nay lớn khôn ngồi ăn chung với anh tôi lại nhận ra nhiều lẽ ở đời đôi khi trong cuộc sống nếu không quen biết thì có học cao cũng chưa chắc có một việc làm ổn định. Chợt thương chị Hiền quê ở tận vùng sâu giờ này không biết làm nghề gì với cái bằng đại học loại ưu.
Một lần anh Tân đi công tác xa, bữa trưa hôm ấy tôi phải xuống nhà bếp của công ty ăn cơm cùng với anh chị em công nhân. Tuy ăn chậm nhưng tôi đươc anh chị em nhừơng nhịn nên bữa ăn cũng tạm ổn mặc dù chưa no lắm. Khi dọn dẹp chén dĩa cùng chị em tôi nghe đám công nhân phổ thông xì xào về số tiền công đoàn bị trưởng phòng nuốt gọn nên lễ tết cứ viện lý do này nọ để anh em công nhân không được hưởng chế độ đi du lịch, nghỉ mát.
Hôm sau anh Tân về tôi lại được lên phòng ăn cơm với anh, bữa ăn của trưởng phòng không thiếu những sơn hào hải vị, những món ăn thật khoái khẩu cho những người kén ăn như tôi. Vậy mà không hiểu sao tôi lại ngán ngẩm ngồi chống đũa nhìn anh ăn một cách ngon lành. Lẽ nào tôi trở chứng thích ăn khẩu phần đơn giản như những anh em công nhân phổ thông ở dưới nhà bếp của công ty? Thấy tôi vẫn ngồi thừ ra anh Tân ngạc nhiên hỏi:
- Bệnh kén ăn lại tái phát nữa rồi hả cô bé, kén ăn quá làm sao mập được?”
Tôi im lặng gắp miếng ăn bỏ vào miệng chợt nghe đắng nghét ở đầu lưỡi.