Tản Văn In Mourning of love… - Phan Ý Yên

  • Thread starter Thread starter DOO DOO
  • Ngày gửi Ngày gửi
D

DOO DOO

Guest
In Mourning of love… - Phan Ý Yên

View attachment 15433

“Người đàn ông đó có thể là người tốt đối với cả thế gian này nhưng chưa chắc sẽ tốt với bạn. Nhưng một người đàn ông đã từng tệ bạc với những người phụ nữ khác thì nhất định bạn không nên nuôi ảo mộng rằng mình có thể thay đổi anh ta!”

Hóa ra tình cảm của con người đích thực là một vòng tuần hoàn đều đặn… Những cảm giác cũ. Những nỗi buồn cũ. Bằng một cách nào đó cũng sẽ quay về…

Năm 2009.

Giống như một điều kì diệu, tôi ngồi hàng giờ liền trong góc của gian hàng sách, chỉ để nghĩ về những điều chưa hề tồn tại. Bởi vì ở vị trí này có máy lạnh, có hơi người, có những dao động rất khẽ của hạnh phúc khi chàng thanh niên quay sang hôn cô gái tóc nâu mặc váy xòe màu vàng nhạt. Tôi ngắm nhìn họ,khát khao cảm giác của họ, ước ao nỗi niềm của họ… một cách ngớ ngẩn, khờ dại và vô vọng. Nhưng tôi không thể ngăn mình, không thể ngăn mình.

Tôi bắt chuyện với một người lạ. Một ông già mặc áo len mỏng đang tỉ mẩn săm soi những quyển sách của Murakami. Tôi chỉ chào. Và ông ta đưa cho tôi một mảnh khăn giấy trong cái túi da cũ sờn của mình. Những người lạ. Trên một đất nước lạ. Đã ba lần đưa khăn giấy cho tôi.

Một buổi sáng tỉnh dậy, tôi thấy mình không còn tình yêu nữa. Xung quanh tối đặc hoảng sợ và tuyệt vọng. Mọi thứ diễn ra chớp nhoáng đến nỗi tôi còn chưa kịp níu giữ kí ức. Một buổi sáng tỉnh dậy, chiếc váy đẹp nhất của bạn, được bạn nâng niu rất lâu, bạn yêu quí nó, giữ gìn nó, rồi vào buổi sáng ấy, bạn mặc thử lần đầu tiên trong đời, bước chân ra phố, và cả thế gian này chỉ cho bạn thấy rằng, chiếc váy ấy, không dành cho bạn, nó chưa từng dành cho bạn như bạn vẫn tưởng. Bạn đã ôm ấp nó suốt bao năm bằng ảo tưởng của chính mình. Bạn phải làm gì? Bạn phải làm gì? Bạn không thể làm gì ngoài việc để chiếc váy ấy dành cho người khác. Có những điều đơn giản đến không thể ngờ mà bạn chưa bao giờ đủ can đảm đối mặt với chúng.

Năm tôi hai mươi lăm tuổi. Tôi đã ước một điều về lòng dũng cảm và người đàn ông mang đến tặng mình chiếc váy màu lam mà mình mong muốn. Với lòng dũng cảm đó, tôi sẽ kể cho anh ta nghe về những hơi thở sau gáy, về chuyện tôi không thể cầm bút viết chữ cho đàng hoàng, chuyện tôi luôn chậm chạp và do dự trước các con số kiểu ba nhân hai bằng mấy, chuyện làm tình trong tiếng nhạc Amelie Poulain và… cả những giấc mơ về anh trước đó. Những thứ lẩn thẩn đó. Một cách tự nhiên, tôi muốn được kể với anh thật giản dị và chân thành.

Bây giờ tôi đã cộng thêm nhiều năm tháng vào đời mình… và một lần nữa để tang cho tình yêu.

Nhưng dù sao. Tôi vẫn luôn yêu mến Comptine d'un autre Ete. Ừ. Dù sao thì tôi cũng vẫn vậy.

P.S: Nhớ Dy đã từng nói. Mà có lẽ cô gái nào cũng vậy. Cũng đều muốn tìm thấy người đàn ông hằng đêm bình yên ngắm nhìn mình già đi…:)
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top