rubi_mos2002
New member
- Xu
- 0
Tôi tự hỏi liệu có bất kì ai chưa bao giờ lo lắng về việc họ trông buồn chán. Có lẽ người nào đó quá tự tin về bản thân họ đến nỗi trong đầu họ chưa bao giờ xuất hiện ý nghĩ rằng họ có thể là bất kì điều gì ngoại trừ sự thú vị đối với những người xung quanh họ. Hoặc có lẽ người đó thực sự là thú vị và họ biết điều đó.
Điều chúng ta không cần tự hỏi là điều gì làm cho ai đó trông buồn chán. Trong thực tế đã có nghiên cứu về điều đó. Không nhiều nghiên cứu về nó, nhưng đủ để cung cấp loạt câu trả lời đầu tiên.
Trong một loạt nghiên cứu, nhà tâm lý học xã hội Mark Leary và ba đồng nghiệp của ông phát hiện thấy chúng ta có thể gây nhàm chán cho người khác bằng những gì chúng ta nói hoặc bằng việc chúng ta nói nó như thế nào. Cả nội dung và cách nói đều quan trọng. Họ cũng phát hiện thấy chúng ta có lẽ lo lắng về việc liệu người khác có thể đánh giá chúng ta là nhàm chán, vì nếu họ đánh giá chúng ta là nhám chán thì họ có khả năng đánh giá chúng ta một cách hà khắc trên nhiều phẩm chất khác.
Trong loạt nghiên cứu đầu tiên, các nhà nghiên cứu yêu cầu mọi người miêu tả về những điều "mà người khác làm khiến họ trông có vẻ nhàm chán đối với bạn." Sau đó họ lập một danh sách gồm 43 điều được đề cập đến thường xuyên nhất và yêu cầu hàng trăm người đánh giá họ xem những hành vi đó nhàm chán như thế nào. Họ rút ra 9 kiểu hành xử gây nhàm chán.
Hãy bắt đầu với những kiểu gây nhàm chán nhất, chúng là:
Kiểu hành xử gây nhàm chán nhất số 1 mà các nhà nghiên cứu gọi là "xem mình là trung tâm tiêu cực" - tính tiêu cực và hay than thở, nói về những vấn đề của bản thân, không quan tâm đến những người khác."
Sự vô vị, tầm thường - "nói về những chuyện tầm thường hoặc nông cạn, chỉ hứng thú với duy nhất một chủ đề và lặp đi lặp lại cùng câu chuyện hoặc chuyện cười"
Ít biểu cảm – tỏ ra ít hào hứng, nói bằng một giọng đều đều, tiếp xúc mắt rất ít, hành xử theo một cách không biểu cảm.
Chán ngắt - "nói chậm, dừng một lúc lâu trước khi đáp lại, mất nhiều thời gian để nêu ra các quan điểm của họ, và kéo dài cuộc nói chuyện một cách lề mề, chắn ngắt"
Thụ động - có ít chuyện để nói, không có bất kỳ ý kiến gì, rất dễ đoán được hoặc có khả năng cố gắng hoà hợp với những gì mà mọi người đang nói.
Bận tâm về bản thân - điều này là rõ ràng: toàn nói về bản thân bạn.
Nghiêm túc - trông rất nghiêm túc, hiếm khi cười
Làm cho người khác mến mình theo cách buồn chán - "cố gắng trở nên hài hước hoặc tử tế để gây ấn tượng cho người khác"
Gây sao lãng - làm những việc gây gián đoạn cuộc trò chuyện, rất dễ bị làm sao lãng, và tham gia vào quá nhiều cuộc nói chuyện bất chợt, tình cờ.
Trong loạt nghiên cứu tiếp theo, mọi người được quay phim trong lúc họ tham gia vào các cuộc nói chuyện. Sau đó người khác đánh giá họ trông nhàm chán ra sao, và các nhà nghiên cứu cận thận ghi lại những thứ họ đã nói trong những cuộc nói chuyện.
Sau đây là một số cách mà người buồn chán và người thú vị hành xử khác nhau:
Người thú vị bộc lộ nhiều suy nghĩ và cảm xúc của họ hơn người buồn chán (Điều này khác với việc thường xuyên nói về bản thân bạn.)
Người thú vị cũng đóng góp nhiều thông tin vào cuộc trò chuyện (không chỉ có những cảm xúc) hơn người buồn chán.
Người buồn chán sử dụng nhiều từ rỗng tuếch và họ nói những điều không có nhiều ý nghĩa - ví dụ, nói "uh-huh" để đồng ý với người khác, và không gì khác.
Người buồn chán cũng đóng góp vào cuộc trò chuyện nhìn chung là ít hơn người thú vị. Trong nghiên cứu cuối, Leary và các đồng nghiệp cho mọi ngưởi xem các clip về những người đặc biệt thú vị hoặc đặc biệt buồn chán (theo đánh giá của bạn bè họ). Không nói cho người xem clip biết những ai được xem là thú vị hoặc buồn chán, các nhà nghiên cứu chỉ yêu cầu họ đánh giá những người nói chuyện theo nhiều đặc tính khác nhau.
Wow, những người buồn chán bị phát hiện. Họ bị đánh giá hà khắc hơn những người thú vị gần như ở mọi mặt. Ví dụ, họ ít được ưa thích, họ được giả định là ít được lòng mọi người, họ bị đánh giá là ít thân thiện và nhiệt tình. Họ có vẻ khó làm quen. Họ thậm chí còn bị chê bai ở những đặc tính dường như không liên quan đến sự buồn chán hoặc thú vị: ví dụ, người buồn chán bị đánh giá là ít có khả năng là người mạnh mẽ hoặc an toàn hoặc là một nhà lãnh đạo. Chỉ có 2 trong số 18 đặc tính mà người buồn chán và người thú vị được đánh giá là ngang nhau: họ đều được xem là giống nhau ở tính đáng tin và năng lực của họ.
Một mặt quan trọng mà ở đó những người buồn chán được đánh giá là tích cực nhiều hơn những người thú vị. Mọi người nghĩ rằng họ thông minh hơn.
Nguồn
https://www.psychologytoday.com/blog/living-single/201409/what-makes-people-boring?tr=MostViewed