Đi qua đời nhau.

sinnj_bơ

New member
Xu
0
Tác giả: Dạ Dạ

Tác giả : Dạ Dạ
Tặng riêng cho: Dạ Dạ


Viết cho: một người đã bước qua đời em…


Nếu đã đi qua đời nhau, sao lại không để lại cho nhau chút gì trong những kỷ niệm êm đẹp ngày xưa ấy?

Nếu chỉ đơn giản là bước qua đời nhau, thì đi tìm lại nhau để làm gì?






Nàng là vợ của anh. Nàng yêu anh. Hẳn vậy. Vì nàng đã từng ôm anh, hôn anh thắm thiết. Nhưng vì sao lại là đã-từng?

Anh ngồi trên mái nhà, gió mát, trăng thanh. Một đêm đẹp trời. Anh từ từ thưởng thức tách café đã nguội ngắt trên tay, nghe lòng như tê dại. Thực hiện xong một phi vụ, anh trở về thăm lại nàng, và “được” nghe từ chính miệng nàng câu nói:

“Anh là ai?”

Nàng đã hỏi anh là ai. Người ta bảo nàng mất trí nhớ. Nàng quên tất cả, phải đâu một mình anh.

Nàng, cho đến cuối cùng vẫn là vợ anh. Nhưng không còn những cái ôm, những cái hôn thắm thiết. Vì anh đã chẳng còn nắm bắt được nàng.

Giữa anh và nàng, liệu có khoảng cách nào ở đó không?







Anh gặp cô trong một chiều mưa. Không khó để anh nhận ra cô bạn gái cấp ba trong bộ váy trắng mỏng. Màu trắng, nhạt nhẽo là vậy, mà lại nổi bật giữa chốn đông người. Cô vẫn tinh khiết như chiếc váy mà cô đang mặt trên người vậy.

Anh và cô đi cùng nhau một quãng, bắt đầu ôn lại những kỷ niệm xưa.

Cô bảo ngày xưa cô thích anh lắm.

Anh đùa, hỏi bây giờ thì sao.

Cô bảo bây giờ vẫn vậy, nhưng đã khác rồi. Vì cô đã có chồng.

Anh im lặng. Gió bất chợt nổi lên. Cô bảo phải về nhanh vì đến giờ phải chăm sóc cho chồng rồi vội vã bắt một chiếc taxi.

Anh vẫn đứng lặng nhìn theo bóng cô khuất dần.

Phải, cô là người đã có chồng.

Và anh là người đã có vợ.

Hai chiếc ô đứng cạnh nhau như một giờ lại tách thành hai chiếc.

Giữa anh và cô chỉ còn lại những mảnh ký ức rời rạc và vụn vặt thời xưa cũ. Vậy trong những mảnh vụn đấy có khoảng cách nào không?







Mất nàng, anh dần trở nên trống vắng. Nàng đi đi lại lại trong nhà, làm việc nhà một cách thuần thục như trước đây đã làm.

Nhưng, nàng vẫn chưa nói cho anh biết, anh là ai.

Dạo này anh hay ra khỏi nhà từ sáng sớm và đến tối mịt mới về. Thường là đi nhâm nhi café ở quán cũ.

Anh hay mang laptop ra làm việc, nhưng anh nào có việc gì để làm. Riết dần, anh tìm lại thói quen lân la trên mạng chat.

Và, anh gặp em.

Em vẫn nhớ anh, sau hai năm không gặp. Hay thậm chí là nhớ rất rõ về một người vốn đã quên em, như anh nhớ rất rõ về một người đã quên anh vậy.

Em nói rất nhiều, về sở thích của mình, về cuộc sống xung quanh,… Anh chỉ im lặng.

Em bảo anh nói gì đi chứ. Như thế này em giống tự kỷ quá.

Anh cười và kể cho em nghe về nàng.

Em hỏi anh có tin vào một phép màu khiến cho nàng tỉnh dậy hay không.

Anh lưỡng lự, đặt một dấu “…” vào dòng chat tiếp theo. Rồi hỏi: Tin thì sao mà không tin thì sao? Điều đó có quan trọng đối với sự thật không?

“^^”. Em cười, bảo có, rất nhiều là đằng khác.

“Vì nếu anh tin vào phép màu, thì phép màu đó sẽ do anh tạo ra. Còn nếu anh đã không tin nó, thì nó sẽ chẳng bao giờ xảy đến.”

Anh bảo anh bận, lần khác sẽ nói tiếp sau. Bởi vì anh sợ, sợ phải đối mặt với một cô bé thua anh năm tuổi mà lại hiểu rõ nhiều chuyện hơn anh. Vì em thông minh quá nên anh sợ.

“^^”. Em lại cười.

Anh bảo anh cảm ơn em, vì em đã nhớ anh sau hai năm không gặp.

“Anh có biết vì sao em lại nhớ anh không? Vì em không bị mất trí nhớ. Còn chị ấy thì lại bị. Chị ấy không quên anh đâu, chỉ là chị ấy chưa nhớ lại anh là người chồng quan trọng đối với chị ấy như thế nào.”

Anh cảm ơn em, rồi out thật nhanh.

Anh sợ cái thông minh của em.

Và, theo một cách khác, anh yêu cái trí thông minh đó.

Liệu Hà Nội và Sài Gòn có phải là một khoảng cách quá xa giữa anh và em?







Nàng thích chơi với cô bé con hàng xóm. Con bé thua nàng mười tuổi, và thua anh mười hai tuổi. Những ngày anh đi vắng, chỉ có cô bé qua trò chuyện với nàng.

Bé bảo anh đi nàng buồn lắm.

Anh chỉ cười. Nàng có nhớ anh là ai đâu mà buồn.

Bé bảo vì không nhớ chồng mình là ai nên nàng mới càng buồn.

Anh lại cười. Nàng không buồn đâu. Nàng vẫn vui bên những công việc nhà của mình mà.

Bé bảo ngày nào nàng cũng cơm canh sẵn sàng chờ anh, nhưng anh không về. Đến tận khuya nàng mới ăn qua loa một chén rồi đổ hết đi và đi ngủ.

Anh hỏi sao bé quan tâm nhiều vậy?

Bé bảo bé chẳng quan tâm, chỉ là nàng quan tâm mà không dám nói, nên bé mới nói thay thôi.

Trong mắt bé, anh biết mọi chuyện không đơn giản chỉ là như vậy. Và trong lòng mình, anh biết mọi chuyện cũng không hề đơn giản.

Anh hai bảy. Bé mười lăm. Liệu có khoảng cách nào ngoài con số mười hai tròn trĩnh ấy?







Nàng gọi điện bảo anh về ăn cơm, lần đầu tiên kể từ ngày nàng mất trí nhớ. Anh về.

Nàng bảo anh kể chuyện ngày xưa của cả hai cho nàng nghe.

Anh kể hăng say.

Nhưng trong nàng không dấy lên một cảm xúc nào cả. Nàng im lặng lắng nghe như đang nghe chuyện giữa anh và một ai khác chứ không phải chính nàng.

Anh giận, lùa vội bát cơm vào miệng thật nhanh rồi lại đứng dậy bước đi.

Nàng nắm tay anh lại. Anh đã ước trong mắt nàng có cái gì đó thuộc về anh.

Nhưng không. Nàng nhìn chăm chăm vào anh và hỏi…

“Em thắc mắc không biết chồng em có phải là anh không…”

Anh giận dữ hất tay nàng ra rồi lao đi trong màn mưa.

Mưa ướt lạnh.

Và anh lại gặp cô.

Cô đưa ô che lại cho anh, hỏi anh sao ra đường bất cẩn không mang ô?

Anh cười. Vì vợ anh quên.

Vợ anh bất cẩn thật! Cô lại cười, thật hiền.

Anh có nói vợ anh bất cẩn đâu, vợ anh quên mà.

Cô nghiêng đầu, không hiểu.

Anh cười nhạt. Vợ anh không nhớ anh là ai. Rồi như sợ bị cô thương hại, anh lái sang chủ đề khác. Anh hỏi cô sao không nói chồng chở mà cứ đi bộ với taxi thế này.

Cô bảo chồng em không đi được.

Anh hỏi chồng cô bận đến thế cô à.

Cô có nói chồng cô bận đâu, chồng cô không đi được mà.

Lần này đến lượt anh không hiểu.

Cô cười. Chồng cô đã nằm một chỗ, sống đời sống thực vật từ lần tai biến ấy.

Anh nắm chặt lấy tay cô. Cô để yên tay mình trong tay anh như vậy. Họ như hai con người cần phải hòa quyện lại, bám lấy nhau mà sống.

Nhưng chỉ được một lúc, cô lại quay đi để về chăm sóc cho chồng. Chỉ còn lại một mình anh thênh thang giữa làn mưa lạnh.

Anh gặp bé đang đi cùng một cậu bạn về phía ngược lại, tay trong tay. Bé mỉm cười chào anh rồi hối hả bước đi.

Có lẽ anh chẳng bao giờ biết, trước anh, trong bé cũng đã từng có những nhịp đập xao xuyến. Nhưng anh là của chị, vì vậy bé phải tìm người khác thuộc về bé.

Chán nản. Anh quyết định tạt vào một quán net ven đường để gạt bỏ đám nước mưa đeo đẳng.

Anh lại gặp em.

Em lại huyên thuyên đủ thứ chuyện.

Anh lại im lặng lắng nghe.

Em lại bảo anh nói đi chứ, cứ thế này em giống như tự kỷ.

Anh lại kể cho em nghe về những khoảng cách giữa anh và những người con gái xoay quanh đời anh.

Em hỏi em cũng là một trong số đó à?

“^^” Anh cười. “Ừ.”

Em bảo giữa anh và những người đó vốn có khoảng cách, không phải vì nàng quên, không phải vì cô đã có chồng, không phải vì em và anh ở hai đầu của đất nước, và không phải vì con số mười hai đứng giữa hai độ tuổi.

“Mà là vì, anh chưa thực sự yêu ai.”

“Em có chắc?”

“Chắc. Kể cả là vợ anh, thì anh cũng chưa thực sự yêu chị ấy.”

Một khoảng lặng…

“Vậy cuối cùng anh phải làm gì?”

Một khoảng lặng…

Và im lặng mãi mãi…







Chiều dần buông. Mưa đã tạnh, nắng đã nguôi. Anh lững thững thả bộ trên con đường về nhà.

Đêm đó nàng không ngủ đứng đợi anh. Anh về rồi, nàng im lặng bước vào, không nói. Anh đã thầm mong nàng chịu mở miệng nói một cái gì đó, nhưng tất cả chỉ là vô vọng.







“Anh phải làm những gì anh muốn. Anh phải ở bên cạnh người con gái mà anh yêu.”






Anh đã hỏi từng cô gái bước ngang qua cuộc đời anh và làm anh rung động, rằng họ có đồng ý vứt bỏ tất cả những thứ khác để theo anh không…

Nàng bảo có thể, vì tất cả những thứ giấy tờ xung quanh nàng chứng minh nàng và anh đã là vợ chồng. Nhưng nàng cũng bảo, nàng chưa thể nhớ được anh, và anh cần được tự do.

Cô bảo muốn làm trọn nghĩa vợ chồng đối với chồng mình đến cuối đời.

Em bảo em cần tập trung cho sự nghiệp. Và hơn cả, em cần một tình yêu dịu ngọt và nhẹ nhàng hơn, là thứ mà anh không thể cho em.

Bé bảo anh đã là của chị, và bé thì đã là của một chàng trai khác.

Tất cả đều chối bỏ anh…







Sáng sớm. Phải để ý kỹ lắm mới có thể nhận ra được chút mưa bụi bay bay trong làn sương mù dày đặc. Tờ đơn ly hôn được ký sẵn trên bàn. Anh bảo khi nào có lệnh của tòa án, anh sẽ đến.

Anh cất một ngôi nhà nhỏ ở một miền quê, và tự động del nick em ra khỏi danh sách.

Sau khi ra khỏi tòa, anh không còn tìm về gặp cô nữa.

Tức cả mọi thứ thuộc về bốn người con gái, anh đều xóa hết, trừ những ngăn trống từ những khoảng cách họ để lại trong tim anh.

Cuộc sống của anh ngày qua ngày trôi đi một cách yên ả.

Anh hài lòng với cuộc sống độc thân ấy.

Chỉ là đôi khi nghĩ về những tháng ngày xưa cũ, anh lại chợt thấy buồn…

Nếu đã đi qua đời nhau, sao lại không để lại cho nhau chút gì trong những kỷ niệm êm đẹp ngày xưa ấy?






Bốn người con gái đều im lặng khi không nhận được tin tức gì của anh, có khác một chút thì chỉ đơn giản là em ngồi thừ người ra trước màn hình máy tính khi biết anh del nick em ra khỏi danh sách. Nhưng chỉ một lúc thôi, rồi em lại mỉm cười.

Đã có lúc nàng muốn đi tìm anh để kết lại nghĩa vợ chồng, cho dẫu lòng nàng đã dứt.

Đã có lúc cô muốn dứt đi lòng chung thủy đã gìn giữ bao năm để đến bên anh.

Đã có lúc em muốn vứt bỏ mọi thứ, từ Sing quay trở về tìm anh.

Đã có lúc bé muốn quên đi anh đã là của chị.

Nhưng tất cả đều chỉ dừng lại ở đó....

Vì... nếu chỉ đơn giản là bước qua đời nhau, thì đi tìm lại nhau để làm gì?


[ LƯỢM NHẶT ]
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top