tình cờ đọc đc bài này trên blog...hay thật, post lên cho mọi ng` cùng đọc nhé
Ấy là lần đầu tiên tôi đến lớp mẫu giáo, thực ra thì tôi cũng chẳng nhớ gì vì lúc đó tôi chỉ mới 8 tháng tuổi ^^. Chỉ biết mẹ tôi bảo tôi đến lớp mà chỉ ngồi một cục, ăn xong rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, chiều ba mẹ đến đón về, công nhận cũng hay thiệt. Rôi đến khi tôi lên mẫu giáo nhỡ, tôi còn nhớ như in lần đầu tiên cô dạy chữ cái cho chúng tôi, cô chỉ cho chúng tôi nhớ từng chữ cái rồi bảo đọc lại, thú thật là hồi đó tôi chả biết gì cả, không hiểu sao đến lúc cô hỏi thì lại trả lời đúng. =)) Quay sang té ra có đứa bạn nhắc mình mới trả lời được ?!
Ấy là lần đầu tiên tôi bước vào cánh cổng trường tiểu học. Thật lạ, trong khi mấy đứa bạn cùng trang lứa líu ríu bên những bà mẹ, những ông bố thì tôi lại chạy luăng quăng quanh sân trường làm mẹ tôi tìm mãi. Và cho đến giờ, tôi vẫn tự cho nó là một hành động đúng đắn vì nhờ nó mà tôi đã tìm ra một nơi yên bình trú ngụ cho mình trong suốt 5 năm học tiểu học ( bí mật không kể được).
Đến giờ chào cờ khai giảng (hồi đó tôi không biết nó là chào cờ), nhìn mấy anh chị lớn lớn hát Quốc ca thì tôi cũng hát theo, lời sai be bét mà vẫn cứ hát, cố hát thiệt to mãi cho đến lúc một ông thầy béo béo nhìn tôi chằm chằm, tôi mới khiếp đảm và không hát nữa. Bây giờ thì đừng hòng doạ tôi.!!
Ấy là bây giờ, khi tôi đã chuẩn bị bước vào cấp 3, chia tay với mấy đứa bạn thân lúc học cấp 2 buồn thật đấy, nhưng lên cấp 3 rồi, biết đâu tôi lại có nhiều bạn hơn, bảo không buồn là nói dối nhưng buồn thì được ích gì, chúng tôi vẫn có thể gặp nhau trên Yh mà (thực ra thì không vui = gặp người thật)
Đi học..
Ấy là lần đầu tiên tôi đến lớp mẫu giáo, thực ra thì tôi cũng chẳng nhớ gì vì lúc đó tôi chỉ mới 8 tháng tuổi ^^. Chỉ biết mẹ tôi bảo tôi đến lớp mà chỉ ngồi một cục, ăn xong rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, chiều ba mẹ đến đón về, công nhận cũng hay thiệt. Rôi đến khi tôi lên mẫu giáo nhỡ, tôi còn nhớ như in lần đầu tiên cô dạy chữ cái cho chúng tôi, cô chỉ cho chúng tôi nhớ từng chữ cái rồi bảo đọc lại, thú thật là hồi đó tôi chả biết gì cả, không hiểu sao đến lúc cô hỏi thì lại trả lời đúng. =)) Quay sang té ra có đứa bạn nhắc mình mới trả lời được ?!
Ấy là lần đầu tiên tôi bước vào cánh cổng trường tiểu học. Thật lạ, trong khi mấy đứa bạn cùng trang lứa líu ríu bên những bà mẹ, những ông bố thì tôi lại chạy luăng quăng quanh sân trường làm mẹ tôi tìm mãi. Và cho đến giờ, tôi vẫn tự cho nó là một hành động đúng đắn vì nhờ nó mà tôi đã tìm ra một nơi yên bình trú ngụ cho mình trong suốt 5 năm học tiểu học ( bí mật không kể được).
Đến giờ chào cờ khai giảng (hồi đó tôi không biết nó là chào cờ), nhìn mấy anh chị lớn lớn hát Quốc ca thì tôi cũng hát theo, lời sai be bét mà vẫn cứ hát, cố hát thiệt to mãi cho đến lúc một ông thầy béo béo nhìn tôi chằm chằm, tôi mới khiếp đảm và không hát nữa. Bây giờ thì đừng hòng doạ tôi.!!
Ấy là lúc tôi lên lớp 6, có thể nói rằng, lúc này cuộc đời của tôi đã sang trang mới khi tôi bị phân vô một lớp toàn bọn quậy phá mà học hành cũng chẳng ra gì! Bưa thiệt. Trong khi lớp 5 của tôi là lớp học giỏi nhất khối, thầy cô nào cũng khen thì lớp mới của tôi lại càng tệ, tôi nói không nổi, cô nói cũng không nghe. Cũng chính vì điều này, cuối năm lớp 8, nhà trường đùng một cái quyết định chia lớp, lúc đó tôi vui không thể tả nhưng không hiểu sao khi đến lúc chia tay nhìn mấy đứa bạn nó sụt sùi tôi cũng khóc theo. Vậy là sao??? (*_*) => cũng từ đó tôi bị gắn cho cái biệt danh "cái máy thời tiết" )
Ấy là bây giờ, khi tôi đã chuẩn bị bước vào cấp 3, chia tay với mấy đứa bạn thân lúc học cấp 2 buồn thật đấy, nhưng lên cấp 3 rồi, biết đâu tôi lại có nhiều bạn hơn, bảo không buồn là nói dối nhưng buồn thì được ích gì, chúng tôi vẫn có thể gặp nhau trên Yh mà (thực ra thì không vui = gặp người thật)