Trả lời chủ đề

 Nếu bạn là một sinh viên hoặc bạn đang là một đứa con sống xa nhà chắc hẳn bạn sẽ hiểu cảm xúc của người xa quê như thế nào...

 

 Như những đứa bạn cùng lứa, tôi thi đậu và vào Sài Gòn học... Tôi nhớ rất kỹ cái cảm giác hồi mới được "tung cánh", thỏa sức được làm những gì mình thích ở nơi phồn hoa, chẳng ai o ép, chẳng còn ai la mắng những hôm đi chơi về muộn, tôi hiển nhiên cho phép bản thân mình làm và thử mọi thứ ở đất Sài Gòn, để rồi chợt nhận ra mình đã đi quá xa.


Những ngày bước chân vào Sài Gòn, mọi thứ đều mới lạ, thu hút con người ta tò mò, ham vui... nhưng rồi cũng làm con người ta phát chán vì cuộc sống đất chật người đông mà vẫn thấy cô đơn lạc lõng. Nhìn những bạn bè có gia đình tại Sài Gòn, được ăn cơm nhà, được mẹ dắt đi mua cái này cái kia, làm tôi thèm cái hương đất hương nhà, nơi đó bình yên và thu hút đến lạ, mỗi lần về lại chẳng muốn đi.


Nhưng làm sao mà quay về thời ấy được, ở Sài Gòn lạc lõng, đôi lúc nhớ nhà đến phát khóc, những người đi trước bảo khi quen rồi cuộc sống ở đây thì khi trở về nhà sẽ thấy tẻ nhạt, nhưng tôi vẫn chưa cảm nhận được sự tẻ nhạt đó, tôi muốn được một giấc ngủ yên ở nhà... tôi muốn nghe tiếng rao của mẹ,  tôi chán cái cảnh về nhà một hai hôm lại gom- gói vài thứ lên thành phố, để rồi vài hôm sau lại lặng nhìn rồi nhớ quê...


[ATTACH]14981[/ATTACH]


Top