Hương vị Tết Việt

matthoigian

New member
Xu
0
View attachment 11154

BÀI DỰ THI
“MÙA TẾT QUÊ TÔI”

Họ và tên: Đoàn Thị Hà
Tuổi: 21
Nghề nghiệp: Sinh viên

Hương vị Tết Việt

Một ngày cuối năm, không như thường lệ, nó không ở lại căn phòng nhỏ bé của nó để dọn dẹp đón tết. Nó men theo con đường vắng trong buổi chiều muộn, gió thổi qua mái tóc khiến nó cảm nhận được từng cái giá lạnh của mùa đông. Một mình lặng lẽ từng bước chân trên đường, kí ức trong nó chợt ùa về. Nó bất giác nhận ra rằng sẽ là một cái Tết nữa đang về - cái Tết ấm ấm trong tình yêu thương năm xưa. Nó nhắm mắt để tận hưởng mùi vị của cuộc sống. Nó tràn vào trong nỗi nhớ về kí ức…

Mười năm về trước, khi còn là một đứa trẻ 10 tuổi với đôi mắt to tròn và vẻ ngây ngô, Tết với nó là cả một cái gì đó ý nghĩa lắm, mong chờ và hy vọng lắm. Nó đã nhặt từng chiếc lá vàng và xếp gọn gàng trong chiếc hộp mang tên “ Thời gian”. Cái tên nó tự nghĩ ra và viết to đùng trên chiếc hộp màu trắng. Cứ như thế mỗi ngày một chiếc lá, cho đến chiếc lá thứ ba mươi. Tâm trạng háo hức và nụ cười tươi trên khuôn mặt nhỏ bé khiến cho ba má nó nhiều lúc phải bật cười. Nó mong đến Tết để được mua quần áo mới, được ăn thật nhiều kẹo và được thỏa thích rong chơi. Nhưng điều nó mong đợi nhất là cái cảnh cả gia đình ngồi bên nhau, gói những chiếc bánh trưng và nó luôn nhanh nhẹn tự gói cho mình một chiếc. Kết quả của những lần tự tay làm đó là một chiếc bánh trưng có đủ cả gạo nếp trắng, nhân đỗ vàng, thịt tươi đỏ và lá rong xanh nhưng hình thù thì thật khó mà tưởng tượng. Tuy nhiên nó vẫn nhất quyết đặt chiếc bánh của mình vào nồi luộc. Cặm cụi ngồi bên bếp củi, thỉnh thoảng lại lơ đễnh để bép tắt mất và rồi lại phồng căng miệng ra thổi. Hai má ửng hồng lên vì lửa, lại thêm mấy vết nhọ ngang dọc trên mặt. Nhìn nó như một chú hề nghiệp dư.

Và rồi cái thời khắc nó mong đợi nhất cũng đến. Đồng hồ điểm 12 tiếng chuông, pháo hoa bắt đầu những tiếng nổ đầu tiên. Khoảnh khắc giao thời thật thiêng liêng. Nó nhanh nhảu chấp tay cầu nguyện may mắn cho gia đình. Và bữa cơm đầu tiên của năm mới của gia đình nó diễn ra trong một không khí ấm cúng và vui vẻ…

Và ngay cả khi nó là một cô thiếu nữ tràn đầy sức sống. Nó vẫn yêu tha thiết cái hương vị Tết quê hương. Đã trưởng thành nhưng tính cách của nó vẫn chẳng khác gì một đứa trẻ. Nó vẫn lại gói bánh trưng cho riêng nó, nhưng đã đạp hơn rồi. Nó vẫn chìa đôi bàn tay ra để ba mẹ chia lì xì. Nhưng một điều đặc biệt là tết năm đó nó lại xung phong nấu ăn cùng mẹ. Chưa bao giờ nó nấu món gì cho cả nhà ăn vì nó chẳng biết nấu món gì ngoài món luộc. Mẹ để nó trổ tài một lần, dù sao thì nó cũng phải học dần nữ công gia tránh đi chứ. Dưới sự hướng dẫn của mẹ, cuối cùng nó cũng hoàn thành mâm cơm Tết đầu tiên cho cả gia đình. Ai ai cũng muốn thử tài nghệ của nó đến đâu. Bố gắp gắp lên một miếng nem và ...”Ối! Món cá gỗ đây à con”. Nó tò mò và bắt đầu lo lắng “ Sao thế ạ?”. Rồi nó cũng gắp một miếng ăn. Thật sự là rất rất mặn. Nó đã cho gì vào nó cũng không biết nữa. Trong bữa cơm hôm đó cả nhà được một trận cười. Nó cảm thấy ngại ngùng nhưng rất vui… Cứ thế, cứ thế, dòng kí ức ùa về trong nó một cách vô thức.

Những hạt mưa bay bay kéo nó thức tỉnh, trở về với thực tại. Nước mắt tràn ra, lăn trên má từ bao giờ mà nó không hay biết. Đã là cái tết thứ hai kể từ khi nó xa nhà, sang học tập tại nơi đất khách quê người. Vẫn dặn lòng là sẽ cố gắng vượt qua nhưng sao cứ nghĩ đến là nó không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Ở nơi này, cái làm cho cảm thấy lạnh không phải là cái thời tiết khắc nghiệt kia mà là sự thiếu vắng của tình thương đã không đủ để che chở cho nó. Khi người ta đang quây quần bên bữa cơm cuối năm thì nó lại đang cô đơn một mình giữa tiết trời xuân lạnh lẽo. Nó thèm cái hương vị Tết của Việt Nam, cái mùi nồng nồng của đất Mẹ, cái nhịp sống ồn ào nhưng rất đỗi thân quen. Ba năm xa rồi, chưa một lần trở lại nơi nó đã sinh ra và lớn lên, có lẽ nó đã không còn nhớ như in dáng hình của những con người cặm cụi trên mảnh đất hình chữ S nữa. Nó sẽ phải xa nhà bảy năm. Sẽ là bảy năm trong nỗi nhớ và cô đơn. Nhưng nó nghĩ đến gia đình và đó là niềm an ủi lớn nhất. Nó đã gấp những con hạc giấy từng ngày và trong mỗi con hạc là một điều mà nó mong ước. Nó sẽ gấp cho đến con hạc thứ 2555 cũng là ngày nó được trở về với gia đình. Hạc giấy ơi! Hãy bay về nơi ấy mang nỗi nhớ và yêu thương của nó đến với những người nó thương yêu nhé! Nó sẽ mong chờ ngày trở về.

Ai về miền đất Lâm Thao
Cho tôi nhắn gửi lời chào thân thương
Để giờ đi khắp muôn phương
Trong lòng hai tiếng "quê hương" vỗ về.

 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top