Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Hối hận............
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="tiểu_thuyết" data-source="post: 117174" data-attributes="member: 148439"><p>. Thế là cuộc tình của 2 người đi đến hồi kết và kể từ đó anh không còn gặp lại người con gái ấy nữa. Hai người đi 2 ngả đường mặc dù biết trong lòng nhau còn nhiều quyến luyến, nhưng anh không thể vì anh biết chắc rằng ở bên anh lúc này sẽ khiến cô ấy đau khổ hơn. Dừng lại trên những dòng nhật kí anh viết tôi muốn khóc thật to phá vỡ đi không gian tĩnh lặng. Ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi….rơi hoài và chưa ngớt, như tôi muốn khóc thét lên thật to….tôi rơi hòa cùng những hạt mưa ngoài hiên lấp lánh dưới ánh đèn điện. Mưa rơi rồi cũng ngớt dần vậy mà nỗi buồn trong tôi như xé từng khúc ruột mà tôi chẳng thể nào quên được. Đọc đến trang nhật kí thấm đẫm nước mắt tôi ngừng lại và càng thương anh hơn. Anh viết: “ Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu rồi nhỉ, kiếm ra được đồng tiền thật chẳng dễ dàng gì, có đi làm tôi mới thật sự thông cảm và thương ba mẹ nhiều hơn, biết quý trọng đồng tiền mà tôi gắng công lắm, vất vả lắm mới kiếm được. Tôi mắc bệnh ung thư não và vì thế mỗi lần căn bệnh tái phát khiến tôi đau lắm, đau đến quằn quại , tôi chỉ muốn bổ đầu mình ra cho đỡ cơn đau. Nhưng không đó chỉ là suy nghĩ của tôi lúc đó. Tôi cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể trước mặt mọi người mặt dù nét mặt đã tái xanh vì đau . Mỗi lúc như vậy tôi chỉ muốn chạy đi thật xa đến những nơi không có ai ngồi ôm đầu khóc. Mặc dù là 1 chàng trai nhưng những lúc như vậy sao tôi lại yếu lòng đến thế. Không tôi không được khóc và càng không thể khóc trước mặt mọi người dù đau lắm nhưng vẫn phải cố chịu đựng. Sống cuộc sống phải cố chịu đựng trong cơn đau nhưng tôi không hề cảm thấy buồn chán cuộc sống và đau khổ. Bởi tôi sống là để trao yêu thương cho những người mà tôi yêu thương. Nhìn thấy họ hạnh phúc tôi cũng cảm thấy ấm lòng và vui vẻ……….” Tôi không biết anh đã đau đớn đến như vậy nếu tôi là anh có lẽ tôi đã không làm được như thía. Tôi chỉ còn biết khóc trong nỗi muộn phiền và vô vọng……. Ngày tháng qua đi thật nhanh thời hạn nghỉ 1 tuần về nhà của tôi đã hết tôi phải tiếp tục công việc học tập của mình và cố gắng làm thật tốt không phụ lòng ba má và sự hi vọng của anh. Sáng hôm sau tôi ra bến xe buyt như mọi lần nhưng lần này tôi thấy buồn lắm không để ý đến mọi người xung quanh. Tôi như người mất hồn sống chỉ còn là thể xác , tôi không biết mình làm những gì nữa, tôi không còn nghĩ được gì ngoài câu chuyện của chính anh…. Thế rồi một tiếng gọi khiến tôi giật mình vang lên tên của anh…” Anh Tú”…,,, Tôi giật mình quay lại và đã làm rớt tập hồ sơ của 1 cô gái. Tôi vội nhặt tập hồ sơ lên đưa trả cho cô gái đó và trong khi tôi định nói lời xin lỗi cô tôi bất chợt nhìn thấy tấm hình của anh trai tôi chụp chung cùng cô gái ấy. Tôi tự hỏi chuyện gì thế này nhỉ cô gái trẻ kia là ai và ai đã gọi tên anh của tôi? Cô gái gọi tên anh tôi 1 lần nữa “ Anh Tú”… trong bộ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang sảy ra trước mặt tôi. Tôi đáp trong 1 nỗi nghi ngờ “ Sao bạn lại có tấm hình của anh trai tôi?” Cô gái có vẻ không hiểu tôi nói gì. Có lẽ cô vẫn cứ ngỡ rằng người đang đứng trước mặt cô là anh trai tôi. Cô nói với giọng nhỏ nhẹ :” Tú là anh trai của cậu sao?” Tôi bất giác trả lời : uh Cô gái nói: Tú dạo này sao rồi có khỏe không em? chị là bạn của anh ấy. Có lẽ chị ấy vẫn chưa hay chuyện anh tôi đã không còn tồn tại trên thế gian này được nữa. Tôi muốn lắm, muốn được trả lời rằng anh vẫn khỏe .Nhưng tôi không thể tự dối mình được nữa và sự thật thì vẫn phải nói ra : Anh ấy đã đi đến 1 nơi rất xa…… Là nơi nào ? chị hỏi Tôi đáp: Xa lắm và không thể trở về được nữa….. Chị ấy bàng hoàng đứng không vững ,và dường như không thể tin nên hỏi lại tôi. Tôi trả lời chị trong khi tâm trạng tôi cũng thật buồn khi nhắc lại nó. Khi nghe rõ câu trả lời của tôi chị không đứng vững được nữa khụy xuống như không còn chút sức lực….. Tôi muốn hỏi chị 1 câu vì trong tôi luôn có 1 điều ngờ vực vì không thể hiểu nổi tại sao chị lại có phản ứng mạnh đến vậy. Còn tấm hình chụp chung với anh tôi là sao đây? Anh tôi không hề kể cho tôi nghe và tôi cũng chưa từng thấy tấm hình nào anh chụp cùng bạn bè cả. Vậy chị ấy là ai? Liệu có phải là người mà anh tôi từng yêu không? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu óc tôi nhưng tôi không thể nào nói nên lời.Chị ấy đang rất shok vì câu trả lời vừa rồi của tôi......................</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="tiểu_thuyết, post: 117174, member: 148439"] . Thế là cuộc tình của 2 người đi đến hồi kết và kể từ đó anh không còn gặp lại người con gái ấy nữa. Hai người đi 2 ngả đường mặc dù biết trong lòng nhau còn nhiều quyến luyến, nhưng anh không thể vì anh biết chắc rằng ở bên anh lúc này sẽ khiến cô ấy đau khổ hơn. Dừng lại trên những dòng nhật kí anh viết tôi muốn khóc thật to phá vỡ đi không gian tĩnh lặng. Ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi….rơi hoài và chưa ngớt, như tôi muốn khóc thét lên thật to….tôi rơi hòa cùng những hạt mưa ngoài hiên lấp lánh dưới ánh đèn điện. Mưa rơi rồi cũng ngớt dần vậy mà nỗi buồn trong tôi như xé từng khúc ruột mà tôi chẳng thể nào quên được. Đọc đến trang nhật kí thấm đẫm nước mắt tôi ngừng lại và càng thương anh hơn. Anh viết: “ Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu rồi nhỉ, kiếm ra được đồng tiền thật chẳng dễ dàng gì, có đi làm tôi mới thật sự thông cảm và thương ba mẹ nhiều hơn, biết quý trọng đồng tiền mà tôi gắng công lắm, vất vả lắm mới kiếm được. Tôi mắc bệnh ung thư não và vì thế mỗi lần căn bệnh tái phát khiến tôi đau lắm, đau đến quằn quại , tôi chỉ muốn bổ đầu mình ra cho đỡ cơn đau. Nhưng không đó chỉ là suy nghĩ của tôi lúc đó. Tôi cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể trước mặt mọi người mặt dù nét mặt đã tái xanh vì đau . Mỗi lúc như vậy tôi chỉ muốn chạy đi thật xa đến những nơi không có ai ngồi ôm đầu khóc. Mặc dù là 1 chàng trai nhưng những lúc như vậy sao tôi lại yếu lòng đến thế. Không tôi không được khóc và càng không thể khóc trước mặt mọi người dù đau lắm nhưng vẫn phải cố chịu đựng. Sống cuộc sống phải cố chịu đựng trong cơn đau nhưng tôi không hề cảm thấy buồn chán cuộc sống và đau khổ. Bởi tôi sống là để trao yêu thương cho những người mà tôi yêu thương. Nhìn thấy họ hạnh phúc tôi cũng cảm thấy ấm lòng và vui vẻ……….” Tôi không biết anh đã đau đớn đến như vậy nếu tôi là anh có lẽ tôi đã không làm được như thía. Tôi chỉ còn biết khóc trong nỗi muộn phiền và vô vọng……. Ngày tháng qua đi thật nhanh thời hạn nghỉ 1 tuần về nhà của tôi đã hết tôi phải tiếp tục công việc học tập của mình và cố gắng làm thật tốt không phụ lòng ba má và sự hi vọng của anh. Sáng hôm sau tôi ra bến xe buyt như mọi lần nhưng lần này tôi thấy buồn lắm không để ý đến mọi người xung quanh. Tôi như người mất hồn sống chỉ còn là thể xác , tôi không biết mình làm những gì nữa, tôi không còn nghĩ được gì ngoài câu chuyện của chính anh…. Thế rồi một tiếng gọi khiến tôi giật mình vang lên tên của anh…” Anh Tú”…,,, Tôi giật mình quay lại và đã làm rớt tập hồ sơ của 1 cô gái. Tôi vội nhặt tập hồ sơ lên đưa trả cho cô gái đó và trong khi tôi định nói lời xin lỗi cô tôi bất chợt nhìn thấy tấm hình của anh trai tôi chụp chung cùng cô gái ấy. Tôi tự hỏi chuyện gì thế này nhỉ cô gái trẻ kia là ai và ai đã gọi tên anh của tôi? Cô gái gọi tên anh tôi 1 lần nữa “ Anh Tú”… trong bộ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang sảy ra trước mặt tôi. Tôi đáp trong 1 nỗi nghi ngờ “ Sao bạn lại có tấm hình của anh trai tôi?” Cô gái có vẻ không hiểu tôi nói gì. Có lẽ cô vẫn cứ ngỡ rằng người đang đứng trước mặt cô là anh trai tôi. Cô nói với giọng nhỏ nhẹ :” Tú là anh trai của cậu sao?” Tôi bất giác trả lời : uh Cô gái nói: Tú dạo này sao rồi có khỏe không em? chị là bạn của anh ấy. Có lẽ chị ấy vẫn chưa hay chuyện anh tôi đã không còn tồn tại trên thế gian này được nữa. Tôi muốn lắm, muốn được trả lời rằng anh vẫn khỏe .Nhưng tôi không thể tự dối mình được nữa và sự thật thì vẫn phải nói ra : Anh ấy đã đi đến 1 nơi rất xa…… Là nơi nào ? chị hỏi Tôi đáp: Xa lắm và không thể trở về được nữa….. Chị ấy bàng hoàng đứng không vững ,và dường như không thể tin nên hỏi lại tôi. Tôi trả lời chị trong khi tâm trạng tôi cũng thật buồn khi nhắc lại nó. Khi nghe rõ câu trả lời của tôi chị không đứng vững được nữa khụy xuống như không còn chút sức lực….. Tôi muốn hỏi chị 1 câu vì trong tôi luôn có 1 điều ngờ vực vì không thể hiểu nổi tại sao chị lại có phản ứng mạnh đến vậy. Còn tấm hình chụp chung với anh tôi là sao đây? Anh tôi không hề kể cho tôi nghe và tôi cũng chưa từng thấy tấm hình nào anh chụp cùng bạn bè cả. Vậy chị ấy là ai? Liệu có phải là người mà anh tôi từng yêu không? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu óc tôi nhưng tôi không thể nào nói nên lời.Chị ấy đang rất shok vì câu trả lời vừa rồi của tôi...................... [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Hối hận............
Top