tiểu_thuyết
Cộng tác viên
- Xu
- 0
Tôi tên là Hoàng Anh Tuấn sinh ra trong 1 gia đình nghèo khó , vất vả . Tuy gia đình tôi nghèo nhưng tất cả mọi người đều thương yêu nhau , sống vui vẻ , hạnh phúc tuy không no đủ nhưng tôi cũng được đi học như bao nhiêu người bạn khác. Trên tôi có người anh trai tên Hoàng Anh Tú anh tôi học rất giỏi và luôn đứng đầu trường trong tất cả các kì thi.
Có một người anh trai như vậy nên tôi tự nhủ mình không được thua kém anh.
Tôi cố gắng học tập và vươn lên vị trí đầu lớp, rồi đầu trường , và được chọn vào đội tuyển sinh. Và từ đó tôi đã có 1 ước mơ trở thành 1 bác sĩ giỏi cứu bệnh cho những người nghèo khó như tôi. Tôi biết anh trai tôi cũng đã có ước mơ như tôi và anh cố thực hiện nó, nhưng không………..khi anh tôi học lớp 12 . Mấy tuần anh kêu đau đầu như búa bổ , sau đó tôi khuyên anh đi khám bác sĩ. Một tuần sau anh nói với tôi rằng anh khám rồi và bác sĩ nói anh không sao.
Rồi ngày tháng trôi đi như thế , bình yên và lặng lẽ tôi cố gắng học thật giỏi và luôn đứng đầu trường như tôi mong muốn. Còn anh tôi ……. Anh khiến tôi thật bất ngờ trước lời nói với ba mẹ một câu khiến cả nhà sững sờ, đứng tây ngây khi anh nói “ Côn không thể học được nữa và con sẽ ở nhà làm thợ xây”
Câu nói đó của anh như 1 cái đòn giáng xuống gia đình tôi, anh bị ba mẹ mắng nhìu nhiều lắm , mắng đến nỗi 1 người như tôi không chịu đựng được . Nhưng tôi biết anh nói vậy hẳn có lí do riêng của mình. Tuy ba mẹ mắng anh nhưng cũng đồng ý để anh đi làm. Tôi khẽ đi đến gần bên anh nói chuyện với anh và hỏi anh về lí do tại sao anh làm vậy. Anh nói với tôi 1 câu rất thản nhiên “ Anh nghĩ kĩ lắm rồi em à nếu anh học đại học y thì nhà mình sẽ đủ tiền nuôi anh ăn học được , nên anh nghỉ học đi làm giúp đỡ ba mẹ kiếm tiền nuôi em học “. Tôi nói với anh rằng tại sao anh làm vậy chứ ,anh làm vậy khác nào tất cả mọi lỗi lầm đều là ở em. Anh tôi vẫn cứ dịu dàng nói với tôi rằng “ không phải đâu em ơi là do anh thấy mình không học được nữa nên anh nghỉ học , coi như anh giao ước mơ của anh cho em và nhờ em thực hiện nó”
Anh…….một tiếng anh tôi thốt lên trong đau khổ , tôi học lớp 11 rồi và cũng chỉ còn 1 năm nữa tôi có thể thực hiện ước mơ của mình. Tôi quay sang nhìn anh , nhưng anh thản nhiên không nói, tôi thấy rõ từng giọt nước mắt anh rơi . Tôi biết anh cũng đau khổ lắm nên tôi không hỏi nữa , tôi ngồi đó và cũng rơi nước mắt , tự dưng tôi thấy thương anh.
Tuổi học trò hồn nhiên , vui tươi, hạnh phúc bết bao……….
Giá như gia đình tôi khá giả thì chắc anh cũng sẽ không phải nghỉ học để kiếm tiền . Tôi từng nghĩ thoáng qua trong đầu mình như thế. Tôi cố gắng học tập , và thành tích ngày càng cao, tôi không muốn phụ lòng ba mẹ và cả người anh trai tôi nữa.
Và rồi mùa thi cũng đến tôi thi đại học y mà mình hàng mong ước đặt chân đến đó. Hôm tôi đi thi anh nói với tôi rằng “ Cố lên em của anh , anh chúc em thực hiện ước mơ của mình, cố lên đừng bao giờ bỏ cuộc và hãy tin rằng anh luôn là chỗ dựa cho em”
Tôi bước vào phòng thi với lời chúc của anh, tôi làm bài rất tự tin và kết quả thi của tôi khiến anh bất ngờ. Tôi đạt điểm tuyệt đối 30/30
Tôi là thủ khoa của trường đại học danh tiếng ba mẹ và anh rất hãnh diện vì tôi. Số tiền được thưởng có thể giúp phần nào cho gia đình của tôi sửa sang lại , trang hoàng hơn.
Tôi đi học đại với khả năng nhạy bén của mình tôi thể hiện mình là 1 học trò xuất sắc và cũng cố gắng đạt học bổng. Năm thứ nhất của trường đại học tôi đã đạt thành tích xuất sắc và được cử sang nước ngoài du học , Trước kì thi anh tôi lại nói với tôi, cố lên em , hãy có 1 niềm tin và bản lĩnh, tin rằng mình làm được , Tôi sang nước ngoài học và chuẩn bị thi , tôi vui mừng biết bao nhiêu khi kết quả thi trả lại xứng đáng với tâm huyết của tôi.
Tôi cũng đạt giải nhất và tôi rất vui khi trên tay cầm tiền thưởng trở về nước về với gia đình dấu yêu của tôi. Nhưng không 1 sự thật khiến tôi đau khổ……….. tôi thật sự không muốn nhìn . Nhưng không tôi vẫn phải đối mặt với nó. Tấm ảnh của anh ở trên bàn thờ …….. tôi khóc như 1 đứa con nít không giống vs 1 ng con trai. Tôi hỏi mẹ tôi, mẹ nói với tôi rằng trước khi con trở về 2 tháng anh con đã bị tai nạn khi đang thi công, công trình. Nhưng khi nằm trong viện anh con nói con đang chuẩn bị thi nên cả nhà không ai được gọi con trở về vì đó là cơ hội tốt cho sự nghiệp của con sau này.
Tôi lại khóc vì tại sao anh không cho tôi cơ hội gặp mặt anh lần cuối , ko cho tôi cơ hội nói chuyện với anh sau bao ngày xa cách. Và giờ anh đã bỏ tôi đi thật xa, thật xa , xa đến nỗi tôi chỉ có thể gặp lại anh trong tưởng tượng của mình. Ôi không…….. tôi lục tung phòng của anh và hi vọng rằng anh để lại cho tôi 1 thứ gì đó. Tôi không thể tin được vào sự thật phũ phàng kia.
Có lẽ mọi người sẽ nhìn tôi như một thằng điên đang đập phá , lục lọi, nhưng mọi người không ai hiểu tôi đang cố tìm thứ gì đó về anh. Người anh trai của tôi là người tốt với tôi hơn ai cả, anh là người anh trên cả tuyệt vời , giọng nói nhẹ nhàng, khuôn mặt đẹp trai và học giỏi luôn an ủi và động viên tôi khi tôi suy sụp nhất. Anh là tấm gương để tôi quyết trí phấn đấu vậy mà giờ đây ai sẽ bên tôi , an ủi và chia sẻ với tôi………
Thật may tôi tìm thấy trong phòng anh 1 cuốn sổ tay. Tôi vui mừng biết bao nhiêu khi đó là vật duy nhất anh còn để lại.Tôi nâng niu nó trên tay và …. cuốn sổ đó đã nói cho tôi tất cả về con người của anh, lí do tại sao anh bỏ học………. Nói đúng hơn đó là cuốn nhật kí anh tôi viết khi anh nghỉ học đi làm thợ.
Lời anh nói trong cuốn sổ khiến tôi thương anh hơn, buồn hơn và hối hận với chính bản thân mình.......
Có một người anh trai như vậy nên tôi tự nhủ mình không được thua kém anh.
Tôi cố gắng học tập và vươn lên vị trí đầu lớp, rồi đầu trường , và được chọn vào đội tuyển sinh. Và từ đó tôi đã có 1 ước mơ trở thành 1 bác sĩ giỏi cứu bệnh cho những người nghèo khó như tôi. Tôi biết anh trai tôi cũng đã có ước mơ như tôi và anh cố thực hiện nó, nhưng không………..khi anh tôi học lớp 12 . Mấy tuần anh kêu đau đầu như búa bổ , sau đó tôi khuyên anh đi khám bác sĩ. Một tuần sau anh nói với tôi rằng anh khám rồi và bác sĩ nói anh không sao.
Rồi ngày tháng trôi đi như thế , bình yên và lặng lẽ tôi cố gắng học thật giỏi và luôn đứng đầu trường như tôi mong muốn. Còn anh tôi ……. Anh khiến tôi thật bất ngờ trước lời nói với ba mẹ một câu khiến cả nhà sững sờ, đứng tây ngây khi anh nói “ Côn không thể học được nữa và con sẽ ở nhà làm thợ xây”
Câu nói đó của anh như 1 cái đòn giáng xuống gia đình tôi, anh bị ba mẹ mắng nhìu nhiều lắm , mắng đến nỗi 1 người như tôi không chịu đựng được . Nhưng tôi biết anh nói vậy hẳn có lí do riêng của mình. Tuy ba mẹ mắng anh nhưng cũng đồng ý để anh đi làm. Tôi khẽ đi đến gần bên anh nói chuyện với anh và hỏi anh về lí do tại sao anh làm vậy. Anh nói với tôi 1 câu rất thản nhiên “ Anh nghĩ kĩ lắm rồi em à nếu anh học đại học y thì nhà mình sẽ đủ tiền nuôi anh ăn học được , nên anh nghỉ học đi làm giúp đỡ ba mẹ kiếm tiền nuôi em học “. Tôi nói với anh rằng tại sao anh làm vậy chứ ,anh làm vậy khác nào tất cả mọi lỗi lầm đều là ở em. Anh tôi vẫn cứ dịu dàng nói với tôi rằng “ không phải đâu em ơi là do anh thấy mình không học được nữa nên anh nghỉ học , coi như anh giao ước mơ của anh cho em và nhờ em thực hiện nó”
Anh…….một tiếng anh tôi thốt lên trong đau khổ , tôi học lớp 11 rồi và cũng chỉ còn 1 năm nữa tôi có thể thực hiện ước mơ của mình. Tôi quay sang nhìn anh , nhưng anh thản nhiên không nói, tôi thấy rõ từng giọt nước mắt anh rơi . Tôi biết anh cũng đau khổ lắm nên tôi không hỏi nữa , tôi ngồi đó và cũng rơi nước mắt , tự dưng tôi thấy thương anh.
Tuổi học trò hồn nhiên , vui tươi, hạnh phúc bết bao……….
Giá như gia đình tôi khá giả thì chắc anh cũng sẽ không phải nghỉ học để kiếm tiền . Tôi từng nghĩ thoáng qua trong đầu mình như thế. Tôi cố gắng học tập , và thành tích ngày càng cao, tôi không muốn phụ lòng ba mẹ và cả người anh trai tôi nữa.
Và rồi mùa thi cũng đến tôi thi đại học y mà mình hàng mong ước đặt chân đến đó. Hôm tôi đi thi anh nói với tôi rằng “ Cố lên em của anh , anh chúc em thực hiện ước mơ của mình, cố lên đừng bao giờ bỏ cuộc và hãy tin rằng anh luôn là chỗ dựa cho em”
Tôi bước vào phòng thi với lời chúc của anh, tôi làm bài rất tự tin và kết quả thi của tôi khiến anh bất ngờ. Tôi đạt điểm tuyệt đối 30/30
Tôi là thủ khoa của trường đại học danh tiếng ba mẹ và anh rất hãnh diện vì tôi. Số tiền được thưởng có thể giúp phần nào cho gia đình của tôi sửa sang lại , trang hoàng hơn.
Tôi đi học đại với khả năng nhạy bén của mình tôi thể hiện mình là 1 học trò xuất sắc và cũng cố gắng đạt học bổng. Năm thứ nhất của trường đại học tôi đã đạt thành tích xuất sắc và được cử sang nước ngoài du học , Trước kì thi anh tôi lại nói với tôi, cố lên em , hãy có 1 niềm tin và bản lĩnh, tin rằng mình làm được , Tôi sang nước ngoài học và chuẩn bị thi , tôi vui mừng biết bao nhiêu khi kết quả thi trả lại xứng đáng với tâm huyết của tôi.
Tôi cũng đạt giải nhất và tôi rất vui khi trên tay cầm tiền thưởng trở về nước về với gia đình dấu yêu của tôi. Nhưng không 1 sự thật khiến tôi đau khổ……….. tôi thật sự không muốn nhìn . Nhưng không tôi vẫn phải đối mặt với nó. Tấm ảnh của anh ở trên bàn thờ …….. tôi khóc như 1 đứa con nít không giống vs 1 ng con trai. Tôi hỏi mẹ tôi, mẹ nói với tôi rằng trước khi con trở về 2 tháng anh con đã bị tai nạn khi đang thi công, công trình. Nhưng khi nằm trong viện anh con nói con đang chuẩn bị thi nên cả nhà không ai được gọi con trở về vì đó là cơ hội tốt cho sự nghiệp của con sau này.
Tôi lại khóc vì tại sao anh không cho tôi cơ hội gặp mặt anh lần cuối , ko cho tôi cơ hội nói chuyện với anh sau bao ngày xa cách. Và giờ anh đã bỏ tôi đi thật xa, thật xa , xa đến nỗi tôi chỉ có thể gặp lại anh trong tưởng tượng của mình. Ôi không…….. tôi lục tung phòng của anh và hi vọng rằng anh để lại cho tôi 1 thứ gì đó. Tôi không thể tin được vào sự thật phũ phàng kia.
Có lẽ mọi người sẽ nhìn tôi như một thằng điên đang đập phá , lục lọi, nhưng mọi người không ai hiểu tôi đang cố tìm thứ gì đó về anh. Người anh trai của tôi là người tốt với tôi hơn ai cả, anh là người anh trên cả tuyệt vời , giọng nói nhẹ nhàng, khuôn mặt đẹp trai và học giỏi luôn an ủi và động viên tôi khi tôi suy sụp nhất. Anh là tấm gương để tôi quyết trí phấn đấu vậy mà giờ đây ai sẽ bên tôi , an ủi và chia sẻ với tôi………
Thật may tôi tìm thấy trong phòng anh 1 cuốn sổ tay. Tôi vui mừng biết bao nhiêu khi đó là vật duy nhất anh còn để lại.Tôi nâng niu nó trên tay và …. cuốn sổ đó đã nói cho tôi tất cả về con người của anh, lí do tại sao anh bỏ học………. Nói đúng hơn đó là cuốn nhật kí anh tôi viết khi anh nghỉ học đi làm thợ.
Lời anh nói trong cuốn sổ khiến tôi thương anh hơn, buồn hơn và hối hận với chính bản thân mình.......
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: