Hối hận............

tiểu_thuyết

Cộng tác viên
Xu
0
Tôi tên là Hoàng Anh Tuấn sinh ra trong 1 gia đình nghèo khó , vất vả . Tuy gia đình tôi nghèo nhưng tất cả mọi người đều thương yêu nhau , sống vui vẻ , hạnh phúc tuy không no đủ nhưng tôi cũng được đi học như bao nhiêu người bạn khác. Trên tôi có người anh trai tên Hoàng Anh Tú anh tôi học rất giỏi và luôn đứng đầu trường trong tất cả các kì thi.
Có một người anh trai như vậy nên tôi tự nhủ mình không được thua kém anh.
Tôi cố gắng học tập và vươn lên vị trí đầu lớp, rồi đầu trường , và được chọn vào đội tuyển sinh. Và từ đó tôi đã có 1 ước mơ trở thành 1 bác sĩ giỏi cứu bệnh cho những người nghèo khó như tôi. Tôi biết anh trai tôi cũng đã có ước mơ như tôi và anh cố thực hiện nó, nhưng không………..khi anh tôi học lớp 12 . Mấy tuần anh kêu đau đầu như búa bổ , sau đó tôi khuyên anh đi khám bác sĩ. Một tuần sau anh nói với tôi rằng anh khám rồi và bác sĩ nói anh không sao.
Rồi ngày tháng trôi đi như thế , bình yên và lặng lẽ tôi cố gắng học thật giỏi và luôn đứng đầu trường như tôi mong muốn. Còn anh tôi ……. Anh khiến tôi thật bất ngờ trước lời nói với ba mẹ một câu khiến cả nhà sững sờ, đứng tây ngây khi anh nói “ Côn không thể học được nữa và con sẽ ở nhà làm thợ xây”
Câu nói đó của anh như 1 cái đòn giáng xuống gia đình tôi, anh bị ba mẹ mắng nhìu nhiều lắm , mắng đến nỗi 1 người như tôi không chịu đựng được . Nhưng tôi biết anh nói vậy hẳn có lí do riêng của mình. Tuy ba mẹ mắng anh nhưng cũng đồng ý để anh đi làm. Tôi khẽ đi đến gần bên anh nói chuyện với anh và hỏi anh về lí do tại sao anh làm vậy. Anh nói với tôi 1 câu rất thản nhiên “ Anh nghĩ kĩ lắm rồi em à nếu anh học đại học y thì nhà mình sẽ đủ tiền nuôi anh ăn học được , nên anh nghỉ học đi làm giúp đỡ ba mẹ kiếm tiền nuôi em học “. Tôi nói với anh rằng tại sao anh làm vậy chứ ,anh làm vậy khác nào tất cả mọi lỗi lầm đều là ở em. Anh tôi vẫn cứ dịu dàng nói với tôi rằng “ không phải đâu em ơi là do anh thấy mình không học được nữa nên anh nghỉ học , coi như anh giao ước mơ của anh cho em và nhờ em thực hiện nó”
Anh…….một tiếng anh tôi thốt lên trong đau khổ , tôi học lớp 11 rồi và cũng chỉ còn 1 năm nữa tôi có thể thực hiện ước mơ của mình. Tôi quay sang nhìn anh , nhưng anh thản nhiên không nói, tôi thấy rõ từng giọt nước mắt anh rơi . Tôi biết anh cũng đau khổ lắm nên tôi không hỏi nữa , tôi ngồi đó và cũng rơi nước mắt , tự dưng tôi thấy thương anh.
Tuổi học trò hồn nhiên , vui tươi, hạnh phúc bết bao……….
Giá như gia đình tôi khá giả thì chắc anh cũng sẽ không phải nghỉ học để kiếm tiền . Tôi từng nghĩ thoáng qua trong đầu mình như thế. Tôi cố gắng học tập , và thành tích ngày càng cao, tôi không muốn phụ lòng ba mẹ và cả người anh trai tôi nữa.
Và rồi mùa thi cũng đến tôi thi đại học y mà mình hàng mong ước đặt chân đến đó. Hôm tôi đi thi anh nói với tôi rằng “ Cố lên em của anh , anh chúc em thực hiện ước mơ của mình, cố lên đừng bao giờ bỏ cuộc và hãy tin rằng anh luôn là chỗ dựa cho em”
Tôi bước vào phòng thi với lời chúc của anh, tôi làm bài rất tự tin và kết quả thi của tôi khiến anh bất ngờ. Tôi đạt điểm tuyệt đối 30/30
Tôi là thủ khoa của trường đại học danh tiếng ba mẹ và anh rất hãnh diện vì tôi. Số tiền được thưởng có thể giúp phần nào cho gia đình của tôi sửa sang lại , trang hoàng hơn.
Tôi đi học đại với khả năng nhạy bén của mình tôi thể hiện mình là 1 học trò xuất sắc và cũng cố gắng đạt học bổng. Năm thứ nhất của trường đại học tôi đã đạt thành tích xuất sắc và được cử sang nước ngoài du học , Trước kì thi anh tôi lại nói với tôi, cố lên em , hãy có 1 niềm tin và bản lĩnh, tin rằng mình làm được , Tôi sang nước ngoài học và chuẩn bị thi , tôi vui mừng biết bao nhiêu khi kết quả thi trả lại xứng đáng với tâm huyết của tôi.
Tôi cũng đạt giải nhất và tôi rất vui khi trên tay cầm tiền thưởng trở về nước về với gia đình dấu yêu của tôi. Nhưng không 1 sự thật khiến tôi đau khổ……….. tôi thật sự không muốn nhìn . Nhưng không tôi vẫn phải đối mặt với nó. Tấm ảnh của anh ở trên bàn thờ …….. tôi khóc như 1 đứa con nít không giống vs 1 ng con trai. Tôi hỏi mẹ tôi, mẹ nói với tôi rằng trước khi con trở về 2 tháng anh con đã bị tai nạn khi đang thi công, công trình. Nhưng khi nằm trong viện anh con nói con đang chuẩn bị thi nên cả nhà không ai được gọi con trở về vì đó là cơ hội tốt cho sự nghiệp của con sau này.
Tôi lại khóc vì tại sao anh không cho tôi cơ hội gặp mặt anh lần cuối , ko cho tôi cơ hội nói chuyện với anh sau bao ngày xa cách. Và giờ anh đã bỏ tôi đi thật xa, thật xa , xa đến nỗi tôi chỉ có thể gặp lại anh trong tưởng tượng của mình. Ôi không…….. tôi lục tung phòng của anh và hi vọng rằng anh để lại cho tôi 1 thứ gì đó. Tôi không thể tin được vào sự thật phũ phàng kia.
Có lẽ mọi người sẽ nhìn tôi như một thằng điên đang đập phá , lục lọi, nhưng mọi người không ai hiểu tôi đang cố tìm thứ gì đó về anh. Người anh trai của tôi là người tốt với tôi hơn ai cả, anh là người anh trên cả tuyệt vời , giọng nói nhẹ nhàng, khuôn mặt đẹp trai và học giỏi luôn an ủi và động viên tôi khi tôi suy sụp nhất. Anh là tấm gương để tôi quyết trí phấn đấu vậy mà giờ đây ai sẽ bên tôi , an ủi và chia sẻ với tôi………
Thật may tôi tìm thấy trong phòng anh 1 cuốn sổ tay. Tôi vui mừng biết bao nhiêu khi đó là vật duy nhất anh còn để lại.Tôi nâng niu nó trên tay và …. cuốn sổ đó đã nói cho tôi tất cả về con người của anh, lí do tại sao anh bỏ học………. Nói đúng hơn đó là cuốn nhật kí anh tôi viết khi anh nghỉ học đi làm thợ.
Lời anh nói trong cuốn sổ khiến tôi thương anh hơn, buồn hơn và hối hận với chính bản thân mình.......
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Và lần thứ 3 tôi khóc vì anh… Quyển sổ nhỏ tôi nâng niu như 1 báu vật mà anh để lại …. Mở ra khi tôi đọc những dòng chữ ngay ngắn của anh, trên những trang giấy thấm đẫm nước mắt mà có lẽ anh đã khóc khi viết nên những dòng tâm sự đêm dài……
Mưa vẫn rơi ngoài hiên nhà. Như ông trời khóc cho số phận của chính anh.
Anh viết

Buồn………..
“ Ngày hôm nay có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cầm bút viết nên những dòng tâm sự thầm kín bởi biết rằng tôi không thể nói ra cho những người mà tôi yêu thương biết được.
Bởi đây là ngày đầu tiên tôi biết mình mắc 1 căn bệnh ung thư mà biết chắc chắn rằng gia đình không thể có đủ tiền chữa trị. Và nếu như tôi nói ra rằng tôi mắc bệnh lúc này khác nào bắt ba má tôi đi vay nặng lãi, và có thể em tôi sẽ phải nghỉ học vì gia đình ko có đủ tiền nuôi. Tôi biết khi tôi nói ra chuyện đó thì mọi người sẽ ép tôi phải chữa bệnh, nhưng tôi không đành lòng nhìn thấy niềm hi vọng duy nhất của em trai tôi tự nhiên vì tôi mà biến mất. Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình, và vì thế nên tôi quyết định nghỉ học,. Ngày mai sẽ ra sao đối với tôi ( 1 con mọt sách) không còn được đến lớp. Không còn được nghe những bài giảng của thầy cô. Chắc rằng tôi sẽ nhớ lắm……….
Và cũng chính từ ngày hôm nay là ngày mà tôi quyết định nghỉ học tìm đến 1 công việc để làm kiếm tiền giúp đỡ gia đình trong khoảng đời ngắn ngủi còn lại của tôi.
Tôi không muốn ai đó biết tôi bị bệnh nên tôi chọn 1 công việc mà chắc chắn rằng hay gặp rủi ro. Để đến khi tôi qua đời mọi người sẽ không cảm thấy tự trách mình vì sự ra đi đột ngột của tôi.”
Đến đây tôi không kìm nổi nước mắt của mình , anh đã suy nghĩ quá nhiều cho gia đình, cho tôi và sự ra đi của anh hiện giờ càng khiến tôi trở thành người có lỗi. Tôi chợt nghĩ trong đầu không biết ba má đã đọc cuốn nhật kí này chưa ? Hay tôi là người đầu tiên tìm thấy nó.? Tôi sẽ làm gì với nó đây,? Liệu có nên đưa sự thật phũ phàng kia cho ba má biết không?, À tôi chợt nhớ ba má của tôi không biết chữ vậy nên họ không thể đọc được trong đó viết những gì và sự thật về tai nạn bất ngờ đối với anh đã khiến cho ba má tôi rất shok. Họ đã rơi bao nhiêu giọt lệ khóc thương cho người con trai mà họ sinh thành, bao nhiêu mồ hôi và nước mắt. Cùng nhau chịu đựng những tủi hờn, cùng nhau chia sẻ những miếng cơm……Mất đi 1 người như thiếu đi 1 linh hồn và tất cả những người ở lại kể cả tôi giờ đây chỉ còn có thể gặp anh trong giấc mơ mờ nhạt và không biết là có thể gặp lúc nào?
Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu tôi như thế. Sự thật kia phũ phàng đến với tôi khiến tôi không thể chấp nhận được ,nhưng tôi biết đã là sự thật thì không thể thay đổi được.
Tôi cố gắng an ủi mình bằng những lời nói rằng anh luôn ở bên tôi , an ủi tôi, nghe tâm sự của tôi mặc dù biết rằng 2 người hai thế giới. Nhiều lúc tôi từng nghĩ hạnh phúc tôi sẽ đem về cho gia đình tôi bằng tiền nhưng tôi đã sai lầm khi nghĩ như vậy. Tiền không thể nào đổi lại được sự sống của anh tôi được nữa. Đọc tiếp cuốn nhật kí tôi đang cầm trên tay và rồi tôi phát hiện ra thì ra anh cũng đã từng yêu. Từng khao khát được hạnh phúc. Anh yêu một cô bạn gái cùng lớp. Qua miêu tả của anh tôi có thể đoán được phần nào tính cách của cô gái ấy ( người con gái đầu tiên khiến trái tim anh tôi rung động).
Chị ấy có nước da trắng hồng căng mịn, đôi môi đỏ mọng và 1 nụ cười duyên dáng, nói năng nhỏ nhẹ và rất ý tứ. Chị có đôi hàm răng trắng đều và 1 bím tóc dài đen nhánh,mượt mà , quan tâm và hay giúp đỡ người khác. Tôi không biết có phải anh quá yêu người con gái ấy không mà anh toàn nói điều tốt đẹp vậy, nói đúng hơn không chê được điểm gì.
Và điều quan trọng khiến tôi cảm thấy anh tôi như bé lại bỗng trẻ con và hồn nhiên lắm cơ. Anh nói rằng anh không biết lí do vì sao anh yêu cô nàng và lại càng không rõ tại sao anh có đủ bản lĩnh và can đảm nói ra lời yêu cô ấy. Và rồi tôi chợt buồn vì mối tình mới chớm nở thì 2 người lại phải xa nhau.
Khi anh biết mình bị bệnh và biết rằng không thể thề non hẹn biển với người mình yêu, không thể khiến người anh yêu đau khổ vì anh. Thà rằng 1 lần đau còn hơn khiến cô ấy đau mãi mãi.
Anh quyết định chia tay với cô ấy, cố tỏ ra lạnh nhạt với cô ấy, và rồi anh thấy vui mừng và hạnh phúc, khi thấy cô gái ấy tìm thấy 1 người thật lòng yêu cô ấy, đem lại hạnh phúc cho cô ấy và không phải là anh............
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Câu chuyện vẫn còn dài mong các bạn chờ nhá. hjhj Đây là câu chuyện mình sáng tác đầu tay nên còn nhiều thiết sót mong mọi người bỏ qua và góp ý cho tôi nhá. Có thể trong thời gian tới tôi chưa viết tidduwwocwj nhưng mong các bạn thông cảm vì sắp đi đại học rồi.
 
Truyện bạn viết rất có ý nghĩa nhưng nó chưa thực sự thu hút bởi chưa có tình huống đặc sắc và lời văn còn khô cứng. Nên là 1 mẩu truyện ngắn thì hay hơn
 
. Thế là cuộc tình của 2 người đi đến hồi kết và kể từ đó anh không còn gặp lại người con gái ấy nữa. Hai người đi 2 ngả đường mặc dù biết trong lòng nhau còn nhiều quyến luyến, nhưng anh không thể vì anh biết chắc rằng ở bên anh lúc này sẽ khiến cô ấy đau khổ hơn. Dừng lại trên những dòng nhật kí anh viết tôi muốn khóc thật to phá vỡ đi không gian tĩnh lặng. Ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi….rơi hoài và chưa ngớt, như tôi muốn khóc thét lên thật to….tôi rơi hòa cùng những hạt mưa ngoài hiên lấp lánh dưới ánh đèn điện. Mưa rơi rồi cũng ngớt dần vậy mà nỗi buồn trong tôi như xé từng khúc ruột mà tôi chẳng thể nào quên được. Đọc đến trang nhật kí thấm đẫm nước mắt tôi ngừng lại và càng thương anh hơn. Anh viết: “ Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu rồi nhỉ, kiếm ra được đồng tiền thật chẳng dễ dàng gì, có đi làm tôi mới thật sự thông cảm và thương ba mẹ nhiều hơn, biết quý trọng đồng tiền mà tôi gắng công lắm, vất vả lắm mới kiếm được. Tôi mắc bệnh ung thư não và vì thế mỗi lần căn bệnh tái phát khiến tôi đau lắm, đau đến quằn quại , tôi chỉ muốn bổ đầu mình ra cho đỡ cơn đau. Nhưng không đó chỉ là suy nghĩ của tôi lúc đó. Tôi cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể trước mặt mọi người mặt dù nét mặt đã tái xanh vì đau . Mỗi lúc như vậy tôi chỉ muốn chạy đi thật xa đến những nơi không có ai ngồi ôm đầu khóc. Mặc dù là 1 chàng trai nhưng những lúc như vậy sao tôi lại yếu lòng đến thế. Không tôi không được khóc và càng không thể khóc trước mặt mọi người dù đau lắm nhưng vẫn phải cố chịu đựng. Sống cuộc sống phải cố chịu đựng trong cơn đau nhưng tôi không hề cảm thấy buồn chán cuộc sống và đau khổ. Bởi tôi sống là để trao yêu thương cho những người mà tôi yêu thương. Nhìn thấy họ hạnh phúc tôi cũng cảm thấy ấm lòng và vui vẻ……….” Tôi không biết anh đã đau đớn đến như vậy nếu tôi là anh có lẽ tôi đã không làm được như thía. Tôi chỉ còn biết khóc trong nỗi muộn phiền và vô vọng……. Ngày tháng qua đi thật nhanh thời hạn nghỉ 1 tuần về nhà của tôi đã hết tôi phải tiếp tục công việc học tập của mình và cố gắng làm thật tốt không phụ lòng ba má và sự hi vọng của anh. Sáng hôm sau tôi ra bến xe buyt như mọi lần nhưng lần này tôi thấy buồn lắm không để ý đến mọi người xung quanh. Tôi như người mất hồn sống chỉ còn là thể xác , tôi không biết mình làm những gì nữa, tôi không còn nghĩ được gì ngoài câu chuyện của chính anh…. Thế rồi một tiếng gọi khiến tôi giật mình vang lên tên của anh…” Anh Tú”…,,, Tôi giật mình quay lại và đã làm rớt tập hồ sơ của 1 cô gái. Tôi vội nhặt tập hồ sơ lên đưa trả cho cô gái đó và trong khi tôi định nói lời xin lỗi cô tôi bất chợt nhìn thấy tấm hình của anh trai tôi chụp chung cùng cô gái ấy. Tôi tự hỏi chuyện gì thế này nhỉ cô gái trẻ kia là ai và ai đã gọi tên anh của tôi? Cô gái gọi tên anh tôi 1 lần nữa “ Anh Tú”… trong bộ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang sảy ra trước mặt tôi. Tôi đáp trong 1 nỗi nghi ngờ “ Sao bạn lại có tấm hình của anh trai tôi?” Cô gái có vẻ không hiểu tôi nói gì. Có lẽ cô vẫn cứ ngỡ rằng người đang đứng trước mặt cô là anh trai tôi. Cô nói với giọng nhỏ nhẹ :” Tú là anh trai của cậu sao?” Tôi bất giác trả lời : uh Cô gái nói: Tú dạo này sao rồi có khỏe không em? chị là bạn của anh ấy. Có lẽ chị ấy vẫn chưa hay chuyện anh tôi đã không còn tồn tại trên thế gian này được nữa. Tôi muốn lắm, muốn được trả lời rằng anh vẫn khỏe .Nhưng tôi không thể tự dối mình được nữa và sự thật thì vẫn phải nói ra : Anh ấy đã đi đến 1 nơi rất xa…… Là nơi nào ? chị hỏi Tôi đáp: Xa lắm và không thể trở về được nữa….. Chị ấy bàng hoàng đứng không vững ,và dường như không thể tin nên hỏi lại tôi. Tôi trả lời chị trong khi tâm trạng tôi cũng thật buồn khi nhắc lại nó. Khi nghe rõ câu trả lời của tôi chị không đứng vững được nữa khụy xuống như không còn chút sức lực….. Tôi muốn hỏi chị 1 câu vì trong tôi luôn có 1 điều ngờ vực vì không thể hiểu nổi tại sao chị lại có phản ứng mạnh đến vậy. Còn tấm hình chụp chung với anh tôi là sao đây? Anh tôi không hề kể cho tôi nghe và tôi cũng chưa từng thấy tấm hình nào anh chụp cùng bạn bè cả. Vậy chị ấy là ai? Liệu có phải là người mà anh tôi từng yêu không? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu óc tôi nhưng tôi không thể nào nói nên lời.Chị ấy đang rất shok vì câu trả lời vừa rồi của tôi......................
 
Tôi nên bắt đầu hỏi chị hay để chị bình tĩnh đã. …
Trong khi đứng lặng im ngắm kĩ khuôn mặt chị tôi mới nhận ra chị giống như những gì anh miêu tả. Chị rất xinh đẹp và có thể nói bất kì chàng trai nào khi nhìn thấy chị cũng sẽ xao xuyến bởi vẻ đẹp của chị. Không phải tôi nói khoác đâu nhưng thật sự từ trước đến nay tôi chưa từng gặp 1 người con gái nào đẹp đến vậy, 1 nét đẹp dịu hiền, thùy mị , đoan trang. Tôi ngồi nghĩ vẩn vơ bỗng giật mình vì câu nói của chị. “ Anh ấy qua đời lâu chưa em”. Tôi bất giác trả lời trong 1 nỗi đau không sao siết tả. Dạ cách đây hơn 2 tháng chị ạ.
Có lẽ anh chị đã lâu lắm không còn gặp nhau đúng không ạ? Chị ấy kể với tôi rằng trước kia chị với anh tôi từng yêu nhau và kể từ khi anh chia tay với chị 2 người không còn liên lạc gì nữa.Tôi thấy mình quá vô tâm vì không quan tâm đến cảm nhận của anh trai mình trong khi đó tôi luôn bắt anh lắng nghe và quan tâm đến tôi. Phải chăng tôi đã quá ích kỉ chỉ biết nghĩ cho mỗi mình… Tôi chợt nhớ ra rằng nãy giờ chỉ nói về chuyện của anh tôi chưa hỏi chị tên gì.. Nhìn vẻ mặt chị không vui ,và thử hỏi làm sao có thể vui được khi người chị yêu nhất đã không còn .Giống như tôi anh trai từng là thần tượng trong tôi và anh như một nguồn sinh lực mới cho tôi vậy. làm sao đây khi bây giờ chỉ còn mình tôi tự bước đi trên con đường để thực hiện ước mơ của chính mình cũng như mong ước bấy lâu của anh.
Tôi quay sang hỏi chị. “ nãy giờ chị vẫn chưa nói cho em biết tên của chị ?’
- Diệu Linh
- Còn em tên gì nhỉ?
Hoàng anh Tuấn ạ
- uh. Đứng nc với em chị quên còn việc phải làm gấp hẹn gặp lại em sau nha,
Vâng ạ hẹn gặp lại chị.

Thế là mỗi người đi 1 ngả đường và ắt hẳn trong chị đọng lại nhiều suy nghĩ , buồn đau …….. Càng nghĩ đến tôi càng tái tê đau khổ và vì cuộc gặp gỡ với chị tôi đã để lỡ chuyền xe buyt


 
kết thúc chuyện còn nhìu bí ẩn cuộc đời vẫn có lúc vui và hp vì vậy đoạn sau mong đón đoc
tác phẩm sau khi hoàn thành sẽ đc đổi tên, xin cảm ơn các bạn đã đọc nó
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top