Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
TUYỂN SINH ĐH, CĐ
Học sinh đánh nhau: Hồi chuông cảnh tỉnh cho ngành giáo dục
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="NguoiDien" data-source="post: 27388" data-attributes="member: 75"><p>Tôi thì khác bạn. Tôi bị không bị sốc mà là một cảm giác hình như không còn tồn tại. Đó là cảm giác bất lực. Hình như lâu lắm tôi chưa bao giờ thấy mình bất lực. Nhưng hiện giờ, tôi thực sự bất lực.</p><p></p><p>Là một "người lớn". Tôi đã từng trang bị cho bản thân rất nhiều những kinh nghiệm cuộc sống thông qua những trải nghiệm của mình. Bản thân tôi cũng có những sai lầm, những sai lầm "chết người" nếu như không có một gia đình. Một người cha, một người mẹ đã tin tưởng và thương yêu tôi. Từ sai lầm đó tôi đã vững bước trong cuộc sống hiện tại. </p><p></p><p>Những gì xảy ra với các học sinh đó, hoàn toàn là một tất yếu với hiện trạng xã hội. Nếu nói rằng không nên trách cứ các em thì không đúng, nhưng hình thức trách cứ, hình thức cảnh tỉnh các em không phải là những mức kỉ luật, không phải là những bài rao giảng về đạo đức hàng ngày trên bục giảng. Việc cảnh tỉnh các em phải là những gì các em nhìn thấy trong thực tại cuộc sống, chính điều đó mới làm các em quay đầu lại. Nếu người cha quan tâm đến con cái, người mẹ sẵn sàng lắng nghe những tâm sự của con mình, thì các em sẽ không thể tự bột phát dẫn đến những hành động thái quá.</p><p></p><p>Thời của chúng tôi, học sinh không dám bỏ học quá hai buổi. Đó là do điều gì? Không phải vì mức kỉ luật nặng nề làm học sinh sợ, đó cũng không phải là do thầy cô "dữ dằn" đánh mắng học trò, mà vì chính phong cách làm việc của chính thầy cô làm chúng tôi chuyên cần hơn, thầy cô luôn đến sớm hơn học trò ít nhất là 10 phút dù rằng thầy cô nào cũng rất vất vả với cuộc sống riêng tư. Đó là do cha mẹ chúng tôi không hề đi làm muộn hoặc bỏ bê công việc ở cơ quan hoặc công việc của gia đình. Đó là do mỗi ngày chúng tôi đều được cha mẹ hỏi một câu rất ân cần "con hôm nay ở trường thế nào?". Những câu hỏi đó luôn in đậm vào tâm trí chúng tôi.</p><p></p><p>Thời của chúng tôi không phải không có hiện tượng học trò đánh nhau. Vẫn có, nhưng chỉ là nhưng cuộc vật lộn trên thảm cỏ sân trường, với những cú đấm, cú đá bằng chính tay chân mình mà không hề có "hàng nóng, hàng lạnh". Vì sao? Không phải chúng tôi không kiếm được con dao hay cây mã tấu, cũng không phải chúng tôi không có hội nhóm. Mà vì chính cha mẹ chúng tôi thường nói rằng "con đánh người ta đau thì con có được gì? còn người ta đánh con đau thì con có được gì?" Và chúng tôi suy nghĩ, khi nghĩ ra thì cũng chỉ xả cơn tức giận bằng những cú đánh đấm kiểu trẻ con.</p><p></p><p>Bây giờ thì sao? Trò không còn biết tôn trọng thầy, vì nhiều người thầy đã tự để học trò không tôn trọng nữa. Trẻ không còn biết tôn trọng người lớn, vì chính người lớn đánh mất niềm tin ở trẻ. Đừng trách lớp trẻ, những "người lớn" nên tự tìm hiểu và tự trách mình. Đó mới là chân lý điều đó mới hướng lớp trẻ đi đúng quỹ đạo và con đường phát triển nhân cách một cách hoàn thiện.</p><p></p><p>Tại sao trẻ nghĩ đến chuyện đánh bạn là chuyện bình thường, ấy là vì trong cuộc sống, nhiều người lớn đã dùng bạo lực để giải quyết công việc của mình. Đó là do người lớn luôn nghĩ rằng đồng tiền có thể làm được tất cả. Nhưng không phải vậy. Điều sau thẳm trong mỗi con người vẫn là tình nhân ái. Vấn đề là không ai chịu thể hiện sự nhân ái đó. Một phần vì sự thay đổi của xã hội. Nhưng cuối cùng thì ội nguồn vấn đề vẫn là trong tâm khảm mỗi "người lớn" mà thôi.</p><p></p><p>Nếu "người lớn" biết, "người lớn" sẽ không phải trách mắng trẻ, và trẻ sẽ không có những hành động bột phát. Trẻ sẽ không có những hành động và ứng xử gây "sốc" như hiện trạng chúng ta đã thấy.</p><p></p><p>Nhưng, ai tác động cho mấy chục triệu "người lớn" hiện tại hiểu cho và thực hiện được điều đó. Bản thân tôi không thể, bản thân bất kì ai cũng không thể. Chính điều đó làm tôi có cảm giác bất lực. Một sự bất lực lớn mà tôi chưa thể vượt qua.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="NguoiDien, post: 27388, member: 75"] Tôi thì khác bạn. Tôi bị không bị sốc mà là một cảm giác hình như không còn tồn tại. Đó là cảm giác bất lực. Hình như lâu lắm tôi chưa bao giờ thấy mình bất lực. Nhưng hiện giờ, tôi thực sự bất lực. Là một "người lớn". Tôi đã từng trang bị cho bản thân rất nhiều những kinh nghiệm cuộc sống thông qua những trải nghiệm của mình. Bản thân tôi cũng có những sai lầm, những sai lầm "chết người" nếu như không có một gia đình. Một người cha, một người mẹ đã tin tưởng và thương yêu tôi. Từ sai lầm đó tôi đã vững bước trong cuộc sống hiện tại. Những gì xảy ra với các học sinh đó, hoàn toàn là một tất yếu với hiện trạng xã hội. Nếu nói rằng không nên trách cứ các em thì không đúng, nhưng hình thức trách cứ, hình thức cảnh tỉnh các em không phải là những mức kỉ luật, không phải là những bài rao giảng về đạo đức hàng ngày trên bục giảng. Việc cảnh tỉnh các em phải là những gì các em nhìn thấy trong thực tại cuộc sống, chính điều đó mới làm các em quay đầu lại. Nếu người cha quan tâm đến con cái, người mẹ sẵn sàng lắng nghe những tâm sự của con mình, thì các em sẽ không thể tự bột phát dẫn đến những hành động thái quá. Thời của chúng tôi, học sinh không dám bỏ học quá hai buổi. Đó là do điều gì? Không phải vì mức kỉ luật nặng nề làm học sinh sợ, đó cũng không phải là do thầy cô "dữ dằn" đánh mắng học trò, mà vì chính phong cách làm việc của chính thầy cô làm chúng tôi chuyên cần hơn, thầy cô luôn đến sớm hơn học trò ít nhất là 10 phút dù rằng thầy cô nào cũng rất vất vả với cuộc sống riêng tư. Đó là do cha mẹ chúng tôi không hề đi làm muộn hoặc bỏ bê công việc ở cơ quan hoặc công việc của gia đình. Đó là do mỗi ngày chúng tôi đều được cha mẹ hỏi một câu rất ân cần "con hôm nay ở trường thế nào?". Những câu hỏi đó luôn in đậm vào tâm trí chúng tôi. Thời của chúng tôi không phải không có hiện tượng học trò đánh nhau. Vẫn có, nhưng chỉ là nhưng cuộc vật lộn trên thảm cỏ sân trường, với những cú đấm, cú đá bằng chính tay chân mình mà không hề có "hàng nóng, hàng lạnh". Vì sao? Không phải chúng tôi không kiếm được con dao hay cây mã tấu, cũng không phải chúng tôi không có hội nhóm. Mà vì chính cha mẹ chúng tôi thường nói rằng "con đánh người ta đau thì con có được gì? còn người ta đánh con đau thì con có được gì?" Và chúng tôi suy nghĩ, khi nghĩ ra thì cũng chỉ xả cơn tức giận bằng những cú đánh đấm kiểu trẻ con. Bây giờ thì sao? Trò không còn biết tôn trọng thầy, vì nhiều người thầy đã tự để học trò không tôn trọng nữa. Trẻ không còn biết tôn trọng người lớn, vì chính người lớn đánh mất niềm tin ở trẻ. Đừng trách lớp trẻ, những "người lớn" nên tự tìm hiểu và tự trách mình. Đó mới là chân lý điều đó mới hướng lớp trẻ đi đúng quỹ đạo và con đường phát triển nhân cách một cách hoàn thiện. Tại sao trẻ nghĩ đến chuyện đánh bạn là chuyện bình thường, ấy là vì trong cuộc sống, nhiều người lớn đã dùng bạo lực để giải quyết công việc của mình. Đó là do người lớn luôn nghĩ rằng đồng tiền có thể làm được tất cả. Nhưng không phải vậy. Điều sau thẳm trong mỗi con người vẫn là tình nhân ái. Vấn đề là không ai chịu thể hiện sự nhân ái đó. Một phần vì sự thay đổi của xã hội. Nhưng cuối cùng thì ội nguồn vấn đề vẫn là trong tâm khảm mỗi "người lớn" mà thôi. Nếu "người lớn" biết, "người lớn" sẽ không phải trách mắng trẻ, và trẻ sẽ không có những hành động bột phát. Trẻ sẽ không có những hành động và ứng xử gây "sốc" như hiện trạng chúng ta đã thấy. Nhưng, ai tác động cho mấy chục triệu "người lớn" hiện tại hiểu cho và thực hiện được điều đó. Bản thân tôi không thể, bản thân bất kì ai cũng không thể. Chính điều đó làm tôi có cảm giác bất lực. Một sự bất lực lớn mà tôi chưa thể vượt qua. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
TUYỂN SINH ĐH, CĐ
Học sinh đánh nhau: Hồi chuông cảnh tỉnh cho ngành giáo dục
Top