Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Hoàng tử online
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Kuin Sukoagoa" data-source="post: 92887" data-attributes="member: 50865"><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px">15/ Nó nhìn với đôi mắt u uất. Trước mặt nó là Quang, không phải là Minh. Nó đã từng nghĩ bản thân sẽ chẳng bao giờ có thể nhầm lẫn giữa hai anh em họ, nó vẫn luôn tự tin như thế. Vậy mà bây giờ nó đã nhầm rồi đấy! Thanh suy nghĩ hồi lâu rồi bật cười một mình. Phải! Nó quá tự tin, vì quá tự tin mà nó đánh mất quá nhiều thứ. Nó tự tin quá nhiều vào bản thân để rồi mất đi lòng tin vào người khác, và khi họ không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi lòng tin từ phía nó thì họ đã bỏ nó mà đi...Minh chính là một trường hợp điển hình....Và nó đã mất Minh...</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">- Thanh! Cậu làm mình sợ rồi đấy! Nói đi chứ! Cậu bị sao thế??? – Quang nhìn thấy điệu bộ của nó thì mặt tái mét, lay lay nó và hỏi tới tấp.</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">- Mình không sao...- nó nói ngắt quãng.</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">- Thôi không nói nữa, để mình đưa cậu về nhà...</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Gum dẫn nó về nhà. Suốt quãng đường hai đứa không nói với nhau một câu, chính xác hơn là nó không chịu nói, chỉ đi từng bước chậm, chốc chốc lại thở dài và lấy tay quệt đi những hàng nước mắt. Bây giờ nó đích thị là một đứa trẻ con, một đứa trẻ nhận ra lỗi lầm đã mắc phải nhưng không biết làm thế nào để sửa đổi ngoại trừ việc khóc lóc. Quang cũng im lặng không hỏi gì, lâu lâu quay sang nhìn nó. Cậu nhóc ắt hẳn đã biết phần nào lý do cho những biểu hiện kì lạ của nó, vì Gum cũng đã từng chứng kiến những biểu hiện này ở ông anh trai sinh đôi của mình, cho dù Phạm Minh không để nước mắt rơi ra ngoài một cách vô tội vạ như Thanh...</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">- Cậu vào nhà đi! Cậu khóc nhiều quá mắt sưng hết cả rồi kìa! – Quang nhìn nó vẻ cảm thông, cậu nhóc cúi xuống để nhìn khuôn mặt đang ướt đẫm của nó rồi lấy tay lau nốt những giọt nước mắt còn lại trên khóe mi.</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">- Hix...Phạm Minh...đã đi đâu thế??? – nó cố gắng lắm mới thốt ra được câu hỏi đó.</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">- À ... anh xin nghỉ học một tuần để sang Pháp với mẹ. Nếu mọi chuyện không có vấn đề gì thì một thời gian ngắn nữa mình và anh sẽ qua đó định cư... – Quang nói với vẻ buồn.</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">- Định cư... – nó ngẩng mặt lên nhìn vào Quang với sự kinh ngạc.</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">- Uh...</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">- Sao lại...à thôi...mình vào nhà đây! Cám ơn cậu đã đưa mình về...</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Nó nói câu cuối cùng bằng một sự gấp gáp, nó sợ chần chừ một chút nữa thôi thì nó sẽ khóc òa lên mất. Yếu đuối như thế đủ rồi, nó không muốn người khác thấy nó yếu đuối thêm nữa...</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Quang thở dài nhìn theo dáng nó đang tất tả chạy vào trong nhà. Thật lòng mà nói, Gum thương nó như thương một đứa em gái, vì từ lâu cậu đã ao ước mình có được một cô em gái để nâng niu chiều chuộng. Thấy Thanh không vui thì cậu cũng chẳng sung sướng gì. Quang đứng thêm vài phút nữa rồi quay lưng bước về. Cậu và anh không muốn xa nơi này, và nhất là không muốn xa nó...</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Nó không ăn tối mà chỉ nhốt mình trong phòng. Mọi thứ đối với nó bây giờ không còn ý nghĩa. Nó nghĩ vậy rồi cố gắng đưa mình vào giấc ngủ bằng những hàng nước mắt dài...Nó phát hiện ra...nó nhớ Minh quay quắt...nhớ đến mức mà bản thân nó cũng không còn ý thức được nữa...Một tuần không gặp cậu nhóc, nó cứ nghĩ là mình sẽ sống được mà không cần đến Ghim, nhưng bây giờ, khi đối diện với tình cảm của chính mình, nó đau khổ khi nhận ra rằng đã từ rất lâu Minh là một phần không thể thiếu của cuộc đời nó...và rồi nó khóc to hơn...và điều nó cần lúc này là Minh hãy quay về bên nó, chỉ cần như thế thôi......</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">....</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Cuộc đời cho nó ba hoàng tử để mơ mộng. Một Vũ Hoàng Trọng Tuấn lãng tử, hào hoa, đa tình, nghịch ngợm nhưng rất thật lòng với nó. Một Prince Minh Nhật chân thành, hiểu nó, quan tâm nó, biết nó cần gì và muốn gì. Một Bom – Phạm Long vừa bí ẩn, vừa tình cảm, vừa như cao vời, vừa như gần gũi. Cứ thế, nó đã cho phép bản thân lang thang theo những giấc mơ quá tầm với, quá xa xôi để rồi khi giấc mơ hết hạn, khi sự thật lấn dần ảo ảnh, khi thời gian xóa mờ hy vọng, khi chính nó đối diện với bản thân mình và khi những hoàng tử online đã mãi offline thì nó không còn gì cả. “Mơ cao thì té đau”.Phải! Nó cứ tìm kiếm những thứ xa tận mù khơi mà không biết rằng đích đến đã gần ngay trước mặt. Nó cứ mong chờ hạnh phúc từ trên cao mà không biết rằng hạnh phúc đó chỉ là mây khói, không bao giờ có thể nắm được trong tay cũng như cất giữ được cho mình. Trọng Tuấn chưa kịp để nó vui mừng vì biết rằng cậu nhóc thích nó thì đã bỏ nó lại và bước đi thật xa, Prince cho nó cảm giác gần gũi, yêu thương, tin tưởng thì lại quay lưng chém nó một nhát dao đau đớn bằng sự lừa dối, Bom những tưởng lung linh, rạng ngời nhưng khi hiện hữu thì lại khác xa với những gì nó nghĩ. Thanh đã phải đau ba lần cho những giấc mơ quá tầm của mình. Và bây giờ, khi đã sống thực tế hơn, khi đã phát hiện ra hoàng tử của mình là ai thì một lần nữa cô bé lại chạy chậm hơn so với số phận. Câu hỏi đặt ra lúc này là liệu có thể xuất hiện thêm một phép màu cho nó nữa hay không?</span></span></span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 22px"></span></span><em><strong></strong></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><em><strong><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Cứ ngỡ là…</span></span></strong></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><em><strong><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Cứ tin là…</span></span></strong></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><em><strong><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hoàng tử là của em…</span></span></strong></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><em><strong><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Nhưng không…</span></span></strong></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><em><strong><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hoàng tử là giấc mơ…</span></span></strong></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><em><strong><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hoàng tử là khói trắng…</span></span></strong></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><em><strong><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Mãi mãi trong đời này…</span></span></strong></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><em><strong><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Anh không phải là hoàng tử của em….</span></span></strong></em><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: purple"><span style="font-size: 15px"></span></span><span style="font-size: 15px"><span style="color: red"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Hết phần 2</span></span></span></span><p style="text-align: left"><span style="color: #000000"></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #000000"></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Kuin Sukoagoa, post: 92887, member: 50865"] [SIZE=5][COLOR=purple][FONT=Times New Roman][SIZE=6][FONT=Arial] [SIZE=4]15/ Nó nhìn với đôi mắt u uất. Trước mặt nó là Quang, không phải là Minh. Nó đã từng nghĩ bản thân sẽ chẳng bao giờ có thể nhầm lẫn giữa hai anh em họ, nó vẫn luôn tự tin như thế. Vậy mà bây giờ nó đã nhầm rồi đấy! Thanh suy nghĩ hồi lâu rồi bật cười một mình. Phải! Nó quá tự tin, vì quá tự tin mà nó đánh mất quá nhiều thứ. Nó tự tin quá nhiều vào bản thân để rồi mất đi lòng tin vào người khác, và khi họ không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi lòng tin từ phía nó thì họ đã bỏ nó mà đi...Minh chính là một trường hợp điển hình....Và nó đã mất Minh... - Thanh! Cậu làm mình sợ rồi đấy! Nói đi chứ! Cậu bị sao thế??? – Quang nhìn thấy điệu bộ của nó thì mặt tái mét, lay lay nó và hỏi tới tấp. - Mình không sao...- nó nói ngắt quãng. - Thôi không nói nữa, để mình đưa cậu về nhà... Gum dẫn nó về nhà. Suốt quãng đường hai đứa không nói với nhau một câu, chính xác hơn là nó không chịu nói, chỉ đi từng bước chậm, chốc chốc lại thở dài và lấy tay quệt đi những hàng nước mắt. Bây giờ nó đích thị là một đứa trẻ con, một đứa trẻ nhận ra lỗi lầm đã mắc phải nhưng không biết làm thế nào để sửa đổi ngoại trừ việc khóc lóc. Quang cũng im lặng không hỏi gì, lâu lâu quay sang nhìn nó. Cậu nhóc ắt hẳn đã biết phần nào lý do cho những biểu hiện kì lạ của nó, vì Gum cũng đã từng chứng kiến những biểu hiện này ở ông anh trai sinh đôi của mình, cho dù Phạm Minh không để nước mắt rơi ra ngoài một cách vô tội vạ như Thanh... - Cậu vào nhà đi! Cậu khóc nhiều quá mắt sưng hết cả rồi kìa! – Quang nhìn nó vẻ cảm thông, cậu nhóc cúi xuống để nhìn khuôn mặt đang ướt đẫm của nó rồi lấy tay lau nốt những giọt nước mắt còn lại trên khóe mi. - Hix...Phạm Minh...đã đi đâu thế??? – nó cố gắng lắm mới thốt ra được câu hỏi đó. - À ... anh xin nghỉ học một tuần để sang Pháp với mẹ. Nếu mọi chuyện không có vấn đề gì thì một thời gian ngắn nữa mình và anh sẽ qua đó định cư... – Quang nói với vẻ buồn. - Định cư... – nó ngẩng mặt lên nhìn vào Quang với sự kinh ngạc. - Uh... - Sao lại...à thôi...mình vào nhà đây! Cám ơn cậu đã đưa mình về... Nó nói câu cuối cùng bằng một sự gấp gáp, nó sợ chần chừ một chút nữa thôi thì nó sẽ khóc òa lên mất. Yếu đuối như thế đủ rồi, nó không muốn người khác thấy nó yếu đuối thêm nữa... Quang thở dài nhìn theo dáng nó đang tất tả chạy vào trong nhà. Thật lòng mà nói, Gum thương nó như thương một đứa em gái, vì từ lâu cậu đã ao ước mình có được một cô em gái để nâng niu chiều chuộng. Thấy Thanh không vui thì cậu cũng chẳng sung sướng gì. Quang đứng thêm vài phút nữa rồi quay lưng bước về. Cậu và anh không muốn xa nơi này, và nhất là không muốn xa nó... Nó không ăn tối mà chỉ nhốt mình trong phòng. Mọi thứ đối với nó bây giờ không còn ý nghĩa. Nó nghĩ vậy rồi cố gắng đưa mình vào giấc ngủ bằng những hàng nước mắt dài...Nó phát hiện ra...nó nhớ Minh quay quắt...nhớ đến mức mà bản thân nó cũng không còn ý thức được nữa...Một tuần không gặp cậu nhóc, nó cứ nghĩ là mình sẽ sống được mà không cần đến Ghim, nhưng bây giờ, khi đối diện với tình cảm của chính mình, nó đau khổ khi nhận ra rằng đã từ rất lâu Minh là một phần không thể thiếu của cuộc đời nó...và rồi nó khóc to hơn...và điều nó cần lúc này là Minh hãy quay về bên nó, chỉ cần như thế thôi...... .... Cuộc đời cho nó ba hoàng tử để mơ mộng. Một Vũ Hoàng Trọng Tuấn lãng tử, hào hoa, đa tình, nghịch ngợm nhưng rất thật lòng với nó. Một Prince Minh Nhật chân thành, hiểu nó, quan tâm nó, biết nó cần gì và muốn gì. Một Bom – Phạm Long vừa bí ẩn, vừa tình cảm, vừa như cao vời, vừa như gần gũi. Cứ thế, nó đã cho phép bản thân lang thang theo những giấc mơ quá tầm với, quá xa xôi để rồi khi giấc mơ hết hạn, khi sự thật lấn dần ảo ảnh, khi thời gian xóa mờ hy vọng, khi chính nó đối diện với bản thân mình và khi những hoàng tử online đã mãi offline thì nó không còn gì cả. “Mơ cao thì té đau”.Phải! Nó cứ tìm kiếm những thứ xa tận mù khơi mà không biết rằng đích đến đã gần ngay trước mặt. Nó cứ mong chờ hạnh phúc từ trên cao mà không biết rằng hạnh phúc đó chỉ là mây khói, không bao giờ có thể nắm được trong tay cũng như cất giữ được cho mình. Trọng Tuấn chưa kịp để nó vui mừng vì biết rằng cậu nhóc thích nó thì đã bỏ nó lại và bước đi thật xa, Prince cho nó cảm giác gần gũi, yêu thương, tin tưởng thì lại quay lưng chém nó một nhát dao đau đớn bằng sự lừa dối, Bom những tưởng lung linh, rạng ngời nhưng khi hiện hữu thì lại khác xa với những gì nó nghĩ. Thanh đã phải đau ba lần cho những giấc mơ quá tầm của mình. Và bây giờ, khi đã sống thực tế hơn, khi đã phát hiện ra hoàng tử của mình là ai thì một lần nữa cô bé lại chạy chậm hơn so với số phận. Câu hỏi đặt ra lúc này là liệu có thể xuất hiện thêm một phép màu cho nó nữa hay không?[/SIZE][/FONT] [/SIZE][/FONT][I][B] [FONT=Times New Roman][SIZE=4]Cứ ngỡ là… Cứ tin là… Hoàng tử là của em… Nhưng không… Hoàng tử là giấc mơ… Hoàng tử là khói trắng… Mãi mãi trong đời này… Anh không phải là hoàng tử của em….[/SIZE][/FONT][/B][/I][SIZE=4] [/SIZE][/COLOR][SIZE=4][COLOR=red][FONT=Times New Roman]Hết phần 2[/FONT][/COLOR][/SIZE][/SIZE][LEFT][COLOR=#000000] [/COLOR][/LEFT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Hoàng tử online
Top