Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Hoàng tử online
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Kuin Sukoagoa" data-source="post: 92886" data-attributes="member: 50865"><p><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">14/ </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Này! Mày với thằng Long thích nhau thiệt hả??? Sao hôm bữa mày nói với tao là không thích nó???</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Thì bây giờ thích! Tình cảm mà, ai biết được!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Nhưng tao thấy tụi trong trường toàn nói xấu về mày thôi! </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Nói xấu ư??? Nói cái gì??? Sao họ vô duyên thế???</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Tao cũng có biết đâu! Đó là tao nói trước cho mày chuẩn bị thôi! Hôm nay tao có chuồn hai tiết sau, có gì mày trình bày lý do với cô dùm tao nghe!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Ơ! Liên!!!!!!!!!!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">Nó bó tay với nhỏ bạn thân. Càng lúc Liên càng xa nó, và nó không tài nào hiểu được lý do. Từ lúc gặp lại cô bạn đến giờ nó chưa có được một cơ hội nào để hỏi về chuyện tình cảm của Liên, nó rất muốn biết có phải Liên đang thích Prince – kẻ lừa đảo trên mạng hay không nhưng vẫn chưa tìm được câu trả lời khi mà Liên cứ suốt ngày trốn học và chuồn tiết. Thanh chợt nhớ lại lời nói vừa nãy của nhỏ bạn thân, nó đang bị mọi người nói xấu và chê trách ư??? Vì sao cơ chứ??? Chẳng lẽ đến việc nó thích ai cũng phải được sự cho phép của tất cả à??? Tự dưng nó thấy bực mình và tức tối kinh khủng!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">Và điều khiến nó buồn hơn là Phạm Minh vẫn chưa đi học lại. Đã ba ngày rồi...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">Trước của lớp 11A5...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Bạn ơi! Cho mình gặp Phạm Quang! – nó khều nhẹ vai một cô bạn nào đó đang chăm chú với cuốn truyện tranh ngồi ở bàn đầu ngay cạnh cửa.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Ơ! – cô bạn ngẩng lên nhìn nó với đôi mắt ngạc nhiên.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Quang chưa tới à???</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Thế cậu không biết gì thật sao??? Phạm Quang đã chuyển trường cùng với anh trai từ tuần trước rồi! Khi nào nhỉ??? À! Thứ 3 tuần trước đó!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Cái gì??? Chuyển trường??? Cả hai người cùng chuyển trường ư????</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Uh! Mà bạn là Thanh Thanh A2 à?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Uh ...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">Nó quá shock trước tin hai cậu bạn sinh đôi chuyển trường nên không thể để ý được thái độ của cô bạn khi biết nó là Thanh Thanh. Cô bạn đó cứ nhìn nó chằm chằm rồi cười khinh khỉnh cứ như rằng nó đã gây ra một chuyện gì đó đáng xấu hổ lắm. Nhưng giờ này đây nó không còn đủ tâm trí để chú ý đến điều đó. Đầu nó quay mòng, người mất trọng lượng. Chuyển trường ư? Cái gì thế nhỉ??? Nó bắt đầu thấy khó thở...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Alo! Bom hả? Chiều nay Bom đừng đợi mình nữa nhé! Minh hơi mệt nên không đi học được! Mình cũng muốn được một mình...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">Nó cắt máy khi đầu dây bên kia vẫn chưa nói hết câu. Người nó cứ sững sờ ra, đôi mắt đờ đẫn. Nó bước chậm chạp nặng nề trên vỉa hè dẫn mình về nhà. Lòng Thanh trống trải đến lạnh lẽo. Nó không còn cảm nhận được bất kỳ thứ gì xung quanh nữa. Nó đang làm gì thế này??? Sao một lúc mà nó bị mất đi quá nhiều như vậy chứ??? Nó mất dần Liên – cô bạn thân nhất của mình, nó mất luôn Quang – cậu bạn hiền lành với nụ cười mặt trời, và nó mất đi Minh – người luôn khiến nó băn khoăn day dứt vì không biết được tình cảm bản thân dành cho cậu ấy là tình yêu hay là tình bạn. Sao mọi người cứ bỏ nó mà đi hết như thế??? Mọi người biết nó sợ nhất là cô đơn nhưng vẫn để nó lại một mình??? Thanh tự hỏi rồi nước mắt bắt đầu chảy...từng giọt dài...mặn và chát đến xót xa....Nó không còn giận Minh vì nụ hôn ngỗ ngược của cậu ấy mà nó đang tự trách mình đã quá giận dai, đã quá chú ý để cảm xúc của bản thân rồi vô tình đổ mọi tội lỗi lên đầu cậu bạn vốn dĩ là rất rất quan trọng với mình. Nhiều đêm suy nghĩ lại, nó đoán rằng hôm đó Ghim hành động như thế có lẽ là vì không chế ngự được cảm xúc chứ không có ý làm tổn thương nó. Thanh cũng tính là sau khi đi học lại sẽ tha thứ cho Minh và hai đứa có thể làm bạn tốt như xưa. Nhưng mọi chuyện càng lúc càng đi xa so với tưởng tượng ngây ngô và đơn giản của nó. Vì cơn tức giận nó đã khiến Phạm Minh phải chuyển trường vì thấy có lỗi với mình, vì lòng sĩ diện mà nó không dám cất lời hỏi thăm tung tích của cậu ấy trong khi bản thân cũng nóng lòng mong nhớ. Nước mắt chảy nhanh hơn, mạnh hơn trên khuôn mặt buồn bã của nó. Đã lâu lắm rồi nó mới thấy sợ nỗi cô đơn như bây giờ. Thế mới biết, tình bạn cũng mong manh lắm...không phải cứ đổ vỡ là có thể hàn gắn lại như khi còn nguyên vẹn....</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">Nó ngồi gục giữa lòng vỉa hè và khóc....khóc như một đứa trẻ bị mẹ đánh đòn...Phải! Nó đang bị ký ức trừng phạt...Trừng phạt vì đã quá vô tâm và thiếu sự lắng nghe...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Sao lại khóc thế này???</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">Giọng nói ấy...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">Nó vội ngẩng lên...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">Dưới ánh đèn của bóng điện cao áp trước mặt, nó lại nhìn thấy khuôn mặt rất quen....</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Minh!!! – nó nói trong nước mắt rồi vội vã ôm chầm lấy người trước mặt. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Này! Sao thế??? Sao mặt mũi lại tèm nhem thế này???? – người nó lo lắng vỗ vỗ vai nó, hỏi dồn.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Mình xin lỗi! Mình thực sự xin lỗi! Đáng lẽ ra mình không nên giận cậu lâu như thế! Đáng lẽ ra mình phải cho cậu cơ hội giải thích! Đừng giận mình! Đừng bỏ mặc mình! </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Thanh! Cậu bình tĩnh lại đi! Cậu làm mình sợ rồi đấy!!!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">Nó không nói thêm được gì, chỉ biết khóc trên vai người ấy. Nó không ngờ khi gặp Minh mọi cảm xúc lại dâng trào như thế...Nó cũng không hiểu vì sao mỗi khi nó khóc thì người đầu tiên xuất hiện bên cạnh luôn là Minh...Nhưng giờ thì nó không muốn hỏi, cũng không muốn bận tâm, nó chỉ cần Minh trở về, nó chỉ cần không bị bỏ rơi là đủ...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Cậu nín đi chứ! Mặt cậu tái đi rồi kìa! </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">Người ấy đưa tay quệt những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi ướt đãm của nó, còn nó thì đứng yên và nhìn...Nó cảm giác thấy cái gì đó lạ lạ...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Bây giờ cậu đã nín chưa nào???</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">Nó gật đầu.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Nếu nín rồi thì nghe mình nói đây! </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">Nó nhìn với vẻ thắc mắc...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple">- Xin lỗi! Nhưng mình là Quang, anh đã không còn ở Việt Nam...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: purple"></span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Kuin Sukoagoa, post: 92886, member: 50865"] [FONT=Arial] [SIZE=4][COLOR=purple]14/ - Này! Mày với thằng Long thích nhau thiệt hả??? Sao hôm bữa mày nói với tao là không thích nó??? - Thì bây giờ thích! Tình cảm mà, ai biết được! - Nhưng tao thấy tụi trong trường toàn nói xấu về mày thôi! - Nói xấu ư??? Nói cái gì??? Sao họ vô duyên thế??? - Tao cũng có biết đâu! Đó là tao nói trước cho mày chuẩn bị thôi! Hôm nay tao có chuồn hai tiết sau, có gì mày trình bày lý do với cô dùm tao nghe! - Ơ! Liên!!!!!!!!!! Nó bó tay với nhỏ bạn thân. Càng lúc Liên càng xa nó, và nó không tài nào hiểu được lý do. Từ lúc gặp lại cô bạn đến giờ nó chưa có được một cơ hội nào để hỏi về chuyện tình cảm của Liên, nó rất muốn biết có phải Liên đang thích Prince – kẻ lừa đảo trên mạng hay không nhưng vẫn chưa tìm được câu trả lời khi mà Liên cứ suốt ngày trốn học và chuồn tiết. Thanh chợt nhớ lại lời nói vừa nãy của nhỏ bạn thân, nó đang bị mọi người nói xấu và chê trách ư??? Vì sao cơ chứ??? Chẳng lẽ đến việc nó thích ai cũng phải được sự cho phép của tất cả à??? Tự dưng nó thấy bực mình và tức tối kinh khủng! Và điều khiến nó buồn hơn là Phạm Minh vẫn chưa đi học lại. Đã ba ngày rồi... Trước của lớp 11A5... - Bạn ơi! Cho mình gặp Phạm Quang! – nó khều nhẹ vai một cô bạn nào đó đang chăm chú với cuốn truyện tranh ngồi ở bàn đầu ngay cạnh cửa. - Ơ! – cô bạn ngẩng lên nhìn nó với đôi mắt ngạc nhiên. - Quang chưa tới à??? - Thế cậu không biết gì thật sao??? Phạm Quang đã chuyển trường cùng với anh trai từ tuần trước rồi! Khi nào nhỉ??? À! Thứ 3 tuần trước đó! - Cái gì??? Chuyển trường??? Cả hai người cùng chuyển trường ư???? - Uh! Mà bạn là Thanh Thanh A2 à? - Uh ... Nó quá shock trước tin hai cậu bạn sinh đôi chuyển trường nên không thể để ý được thái độ của cô bạn khi biết nó là Thanh Thanh. Cô bạn đó cứ nhìn nó chằm chằm rồi cười khinh khỉnh cứ như rằng nó đã gây ra một chuyện gì đó đáng xấu hổ lắm. Nhưng giờ này đây nó không còn đủ tâm trí để chú ý đến điều đó. Đầu nó quay mòng, người mất trọng lượng. Chuyển trường ư? Cái gì thế nhỉ??? Nó bắt đầu thấy khó thở... - Alo! Bom hả? Chiều nay Bom đừng đợi mình nữa nhé! Minh hơi mệt nên không đi học được! Mình cũng muốn được một mình... Nó cắt máy khi đầu dây bên kia vẫn chưa nói hết câu. Người nó cứ sững sờ ra, đôi mắt đờ đẫn. Nó bước chậm chạp nặng nề trên vỉa hè dẫn mình về nhà. Lòng Thanh trống trải đến lạnh lẽo. Nó không còn cảm nhận được bất kỳ thứ gì xung quanh nữa. Nó đang làm gì thế này??? Sao một lúc mà nó bị mất đi quá nhiều như vậy chứ??? Nó mất dần Liên – cô bạn thân nhất của mình, nó mất luôn Quang – cậu bạn hiền lành với nụ cười mặt trời, và nó mất đi Minh – người luôn khiến nó băn khoăn day dứt vì không biết được tình cảm bản thân dành cho cậu ấy là tình yêu hay là tình bạn. Sao mọi người cứ bỏ nó mà đi hết như thế??? Mọi người biết nó sợ nhất là cô đơn nhưng vẫn để nó lại một mình??? Thanh tự hỏi rồi nước mắt bắt đầu chảy...từng giọt dài...mặn và chát đến xót xa....Nó không còn giận Minh vì nụ hôn ngỗ ngược của cậu ấy mà nó đang tự trách mình đã quá giận dai, đã quá chú ý để cảm xúc của bản thân rồi vô tình đổ mọi tội lỗi lên đầu cậu bạn vốn dĩ là rất rất quan trọng với mình. Nhiều đêm suy nghĩ lại, nó đoán rằng hôm đó Ghim hành động như thế có lẽ là vì không chế ngự được cảm xúc chứ không có ý làm tổn thương nó. Thanh cũng tính là sau khi đi học lại sẽ tha thứ cho Minh và hai đứa có thể làm bạn tốt như xưa. Nhưng mọi chuyện càng lúc càng đi xa so với tưởng tượng ngây ngô và đơn giản của nó. Vì cơn tức giận nó đã khiến Phạm Minh phải chuyển trường vì thấy có lỗi với mình, vì lòng sĩ diện mà nó không dám cất lời hỏi thăm tung tích của cậu ấy trong khi bản thân cũng nóng lòng mong nhớ. Nước mắt chảy nhanh hơn, mạnh hơn trên khuôn mặt buồn bã của nó. Đã lâu lắm rồi nó mới thấy sợ nỗi cô đơn như bây giờ. Thế mới biết, tình bạn cũng mong manh lắm...không phải cứ đổ vỡ là có thể hàn gắn lại như khi còn nguyên vẹn.... Nó ngồi gục giữa lòng vỉa hè và khóc....khóc như một đứa trẻ bị mẹ đánh đòn...Phải! Nó đang bị ký ức trừng phạt...Trừng phạt vì đã quá vô tâm và thiếu sự lắng nghe... - Sao lại khóc thế này??? Giọng nói ấy... Nó vội ngẩng lên... Dưới ánh đèn của bóng điện cao áp trước mặt, nó lại nhìn thấy khuôn mặt rất quen.... - Minh!!! – nó nói trong nước mắt rồi vội vã ôm chầm lấy người trước mặt. - Này! Sao thế??? Sao mặt mũi lại tèm nhem thế này???? – người nó lo lắng vỗ vỗ vai nó, hỏi dồn. - Mình xin lỗi! Mình thực sự xin lỗi! Đáng lẽ ra mình không nên giận cậu lâu như thế! Đáng lẽ ra mình phải cho cậu cơ hội giải thích! Đừng giận mình! Đừng bỏ mặc mình! - Thanh! Cậu bình tĩnh lại đi! Cậu làm mình sợ rồi đấy!!! Nó không nói thêm được gì, chỉ biết khóc trên vai người ấy. Nó không ngờ khi gặp Minh mọi cảm xúc lại dâng trào như thế...Nó cũng không hiểu vì sao mỗi khi nó khóc thì người đầu tiên xuất hiện bên cạnh luôn là Minh...Nhưng giờ thì nó không muốn hỏi, cũng không muốn bận tâm, nó chỉ cần Minh trở về, nó chỉ cần không bị bỏ rơi là đủ... - Cậu nín đi chứ! Mặt cậu tái đi rồi kìa! Người ấy đưa tay quệt những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi ướt đãm của nó, còn nó thì đứng yên và nhìn...Nó cảm giác thấy cái gì đó lạ lạ... - Bây giờ cậu đã nín chưa nào??? Nó gật đầu. - Nếu nín rồi thì nghe mình nói đây! Nó nhìn với vẻ thắc mắc... - Xin lỗi! Nhưng mình là Quang, anh đã không còn ở Việt Nam... [/COLOR][/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Hoàng tử online
Top