Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Hoàng tử online
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Kuin Sukoagoa" data-source="post: 92885" data-attributes="member: 50865"><p><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">13/ Nó đã bắt đầu đi học lại sau hơn một tuần “giả bệnh”. Tự bản thân Thanh Thanh cũng thấy khâm phục chính mình khi có thể nói dối trong một thời gian lâu như thế. Hôm nay trước khi đến lớp, nó đã đứng trước gương hơn 10 phút để lấy tinh thần. Nó tự mường tượng trong đầu cái cảnh khi mình bước chân vào lớp sẽ bị mọi người nhìn với ánh mắt như thế nào, họ sẽ bàn tán ra làm sao. Thanh biết dư luận không phải là một “đứa trẻ dễ nuôi”, có món ăn ngon thì không bao giờ chịu thả nhanh ra được. Nó đang tự tập cách đối diện với sự xấu hổ và sợ hãi với tất cả. Thanh tự nhủ thầm “ Phải mạnh mẽ lên! Phải cho tất cả biết rằng bây giờ mình đã là bạn gái của Phạm Long!”</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Thanh! Cậu đi học lại rồi à? </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Uh! </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Cậu bị ốm mà trông mập ra hẳn!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- >”<</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Hì! Mình đùa chút thôi!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">Nó chán nản đi vào lớp. Cứ tưởng lời hỏi thăm của cậu bạn lớp trưởng là thể hiện sự quan tâm đối với mình, hóa ra cũng chỉ mang tính trêu chọc. Nó đưa đôi mắt vừa e dè vừa đầy mạnh mẽ nhìn xung quanh. Mọi người hình như vẫn không để ý đến sự xuất hiện của nó, ai cũng còn đang ham vui với những cuộc chuyện phiếm của mình. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Ah! Chảnh nhà ta đi học rồi kìa! – nhỏ Bích đột ngột reo lên khiến nó giật mình.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">Bằng một sự cố gắng đầy khó nhọc, nó nở một nụ cười tươi nhất có thể để chào lại những ánh mắt đang đổ xô về phía mình. Tim nó bắt đầu đập mạnh, mồ hôi túa ra. Sao thế nhỉ??? Sao bây giờ đứng trước lớp học thân quen của mình mà nó lại thấy không tự nhiên và khó chịu như thế này nhỉ??? Nhưng nó đã nhạy cảm thái quá, vì chỉ trong vòng vài chục giây sau, những ánh mắt đó đã thôi không nhìn nó nữa mà quay về với công việc trước đó của mình. Chỉ sót lại vài câu hỏi thăm bâng quơ của những đứa có tình có nghĩa:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Cuối cùng thì mày cũng đi học! Sao mà ỉm ở nhà lâu thế!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Lâu quá không nhìn thấy mày! Ốm gì mà kinh thế!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">Nó thở phào. Vậy là mọi người đã quên. Vậy là nó đã thoát cảnh bị người ta dị nghị và bàn tán. Thanh vui vẻ về chỗ ngồi. Cảm giác cứ như vừa được thả tự do xong vậy.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">Đang định lôi cuốn vở Sử ra học nốt mấy dòng còn lại, đột ngột nó thấy Liên bước vào lớp. Thanh mừng quýnh chạy lại hỏi tới tấp:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Liên! Mày trốn ở đâu mà bây giờ mới xuất hiện hả??? Mày có biết mày làm tao lo đến mức nào không???</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Ơ! Tao có trốn chạy gì đâu! Có mày trốn ở nhà á! Tao vẫn đi học bình thường mà.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Nếu thế thì sao mày không liên lạc gì với tao???</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Ah! Tao đổi sim, mất hết số.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Cái gì??? Ngay cả số điện thoại tao mà mày cũng không nhớ hả??? Mà nếu không nhớ thì sao mày không qua nhà tao???</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Ờ thì...dạo này tao hơi bận nhiều việc nên quên! Sorry mày nhiều! </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">Nó chợt thấy hụt hẫng. Cảm giác như vừa bị ai lấy đi mất cái gì đó quan trọng lắm. Liên vẫn thế, vẫn vui cười, vẫn nói chuyện, nhưng sao mà những câu chuyện giữa tụi nó cứ nhạt nhẽo dần, vô vị dần. Từ trước đến giờ Liên vẫn là đứa sống tình cảm, vẫn là đứa luôn biết quan tâm đến người khác. Vậy sao bây giờ, khi cả tháng trời không gặp nhau mà cô bạn thân vẫn cứ hời hợt với nó như thế??? Hay là Liên không còn muốn chơi với nó nữa??? Hay là nó đã làm chuyện gì có lỗi với nhỏ ấy??? Những câu hỏi cứ thế, cứ thế cuốn Thanh vào vòng xoáy mệt mỏi. Hình như nó đang bị mất đi quá nhiều...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">Vào giờ. Chiếc bàn học quen thuộc hôm nay trở nên lạ lẫm. Nó nhìn sang chỗ ngồi của Phạm Minh. Trống trơn!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">Hết tiết 1...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">Hết tiết 2...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">Ra về....</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">Nó vẫn ngồi một mình và ra về một mình. Dù rất muốn hỏi nhưng nó không dám cất lời hỏi. Nó muốn biết Phạm Minh vì sao không đi học nhưng sợ hỏi ra thì mọi người trong lớp lại nhớ về cái chuyện tồi tề ấy. Thanh tự an ủi bản thân rằng Minh có thể cũng bị ốm như nó.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Sao mặt mày bí xị thế??? – Long chìa que kem còn tỏa hơi lạnh ra trước mặt nó.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Có gì đâu!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Thôi! Đừng chối! Nhìn mặt mũi như thế mà không có gì hả??? Kể mau!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Ơ hay! Đã nói là không có chuyện gì rồi mà! Cậu trở lên lắm chuyện như thế từ bao giờ vậy hả???</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Không thích nói thì thôi. Người đâu mà dữ như chằn!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">Bom nhăn mặt rồi quay trở về với cây kem trên tay. Nhìn Bom lúc này không hiểu sao nó lại nhớ đến Trọng Tuấn. Đột ngột Thanh thấy lòng nhoi nhói. Hình như đã từ lâu lắm rồi nó quên đi người con trai ấy! Hình như đã lâu lắm rồi nó chối bỏ kỷ niệm đau thương để sống với thực tại! Hình như nó quên mất rằng có một thời, mình cũng đã thực sự rất thích một ai đó...Vũ Hoàng Trọng Tuấn! Cái tên đó dội vào tâm trí nó những mảng ký ức xa xưa....Nó còn thích người ấy không nhỉ??? Nó cũng không biết nữa...Thanh thấy mình như đang lạc đường. Nó không biết mình đã có cái gì và đã mất cái gì, những cái đã mất đi có thể lấy lại được hay không??? </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Lại triết gia nữa rồi! Dạo này mình thấy cậu không được bình thường! Cứ ngồi thẫn thờ ra!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">Long càu nhàu rồi lấy một tay sờ lên trán nó, khuôn mặt đăm chiêu như bác sĩ đang khám cho bệnh nhân khiến Thanh phì cười.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">- Có cậu mới bất bình thường thì có! Thôi muộn rồi! Ăn mau rồi còn đi học!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #800080">Từ lúc hai đứa đồng ý làm một đôi, Bom chủ động chuyển chỗ học thêm sang xuất học cùng với nó. Thanh Thanh và cậu nhóc suốt ngày bám lấy nhau như hình với bóng. Dần dần cái tin đồn Phạm Long và nó là một cặp được cả trường biết đến. Nhưng dường như mọi chuyện không tốt đẹp như nó nghĩ...</span></span></span><p style="text-align: left"><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px"></span></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Kuin Sukoagoa, post: 92885, member: 50865"] [FONT=Arial] [SIZE=4][COLOR=#800080]13/ Nó đã bắt đầu đi học lại sau hơn một tuần “giả bệnh”. Tự bản thân Thanh Thanh cũng thấy khâm phục chính mình khi có thể nói dối trong một thời gian lâu như thế. Hôm nay trước khi đến lớp, nó đã đứng trước gương hơn 10 phút để lấy tinh thần. Nó tự mường tượng trong đầu cái cảnh khi mình bước chân vào lớp sẽ bị mọi người nhìn với ánh mắt như thế nào, họ sẽ bàn tán ra làm sao. Thanh biết dư luận không phải là một “đứa trẻ dễ nuôi”, có món ăn ngon thì không bao giờ chịu thả nhanh ra được. Nó đang tự tập cách đối diện với sự xấu hổ và sợ hãi với tất cả. Thanh tự nhủ thầm “ Phải mạnh mẽ lên! Phải cho tất cả biết rằng bây giờ mình đã là bạn gái của Phạm Long!” - Thanh! Cậu đi học lại rồi à? - Uh! - Cậu bị ốm mà trông mập ra hẳn! - >”< - Hì! Mình đùa chút thôi! Nó chán nản đi vào lớp. Cứ tưởng lời hỏi thăm của cậu bạn lớp trưởng là thể hiện sự quan tâm đối với mình, hóa ra cũng chỉ mang tính trêu chọc. Nó đưa đôi mắt vừa e dè vừa đầy mạnh mẽ nhìn xung quanh. Mọi người hình như vẫn không để ý đến sự xuất hiện của nó, ai cũng còn đang ham vui với những cuộc chuyện phiếm của mình. - Ah! Chảnh nhà ta đi học rồi kìa! – nhỏ Bích đột ngột reo lên khiến nó giật mình. Bằng một sự cố gắng đầy khó nhọc, nó nở một nụ cười tươi nhất có thể để chào lại những ánh mắt đang đổ xô về phía mình. Tim nó bắt đầu đập mạnh, mồ hôi túa ra. Sao thế nhỉ??? Sao bây giờ đứng trước lớp học thân quen của mình mà nó lại thấy không tự nhiên và khó chịu như thế này nhỉ??? Nhưng nó đã nhạy cảm thái quá, vì chỉ trong vòng vài chục giây sau, những ánh mắt đó đã thôi không nhìn nó nữa mà quay về với công việc trước đó của mình. Chỉ sót lại vài câu hỏi thăm bâng quơ của những đứa có tình có nghĩa: - Cuối cùng thì mày cũng đi học! Sao mà ỉm ở nhà lâu thế! - Lâu quá không nhìn thấy mày! Ốm gì mà kinh thế! Nó thở phào. Vậy là mọi người đã quên. Vậy là nó đã thoát cảnh bị người ta dị nghị và bàn tán. Thanh vui vẻ về chỗ ngồi. Cảm giác cứ như vừa được thả tự do xong vậy. Đang định lôi cuốn vở Sử ra học nốt mấy dòng còn lại, đột ngột nó thấy Liên bước vào lớp. Thanh mừng quýnh chạy lại hỏi tới tấp: - Liên! Mày trốn ở đâu mà bây giờ mới xuất hiện hả??? Mày có biết mày làm tao lo đến mức nào không??? - Ơ! Tao có trốn chạy gì đâu! Có mày trốn ở nhà á! Tao vẫn đi học bình thường mà. - Nếu thế thì sao mày không liên lạc gì với tao??? - Ah! Tao đổi sim, mất hết số. - Cái gì??? Ngay cả số điện thoại tao mà mày cũng không nhớ hả??? Mà nếu không nhớ thì sao mày không qua nhà tao??? - Ờ thì...dạo này tao hơi bận nhiều việc nên quên! Sorry mày nhiều! Nó chợt thấy hụt hẫng. Cảm giác như vừa bị ai lấy đi mất cái gì đó quan trọng lắm. Liên vẫn thế, vẫn vui cười, vẫn nói chuyện, nhưng sao mà những câu chuyện giữa tụi nó cứ nhạt nhẽo dần, vô vị dần. Từ trước đến giờ Liên vẫn là đứa sống tình cảm, vẫn là đứa luôn biết quan tâm đến người khác. Vậy sao bây giờ, khi cả tháng trời không gặp nhau mà cô bạn thân vẫn cứ hời hợt với nó như thế??? Hay là Liên không còn muốn chơi với nó nữa??? Hay là nó đã làm chuyện gì có lỗi với nhỏ ấy??? Những câu hỏi cứ thế, cứ thế cuốn Thanh vào vòng xoáy mệt mỏi. Hình như nó đang bị mất đi quá nhiều... Vào giờ. Chiếc bàn học quen thuộc hôm nay trở nên lạ lẫm. Nó nhìn sang chỗ ngồi của Phạm Minh. Trống trơn! Hết tiết 1... Hết tiết 2... ... Ra về.... Nó vẫn ngồi một mình và ra về một mình. Dù rất muốn hỏi nhưng nó không dám cất lời hỏi. Nó muốn biết Phạm Minh vì sao không đi học nhưng sợ hỏi ra thì mọi người trong lớp lại nhớ về cái chuyện tồi tề ấy. Thanh tự an ủi bản thân rằng Minh có thể cũng bị ốm như nó. ... - Sao mặt mày bí xị thế??? – Long chìa que kem còn tỏa hơi lạnh ra trước mặt nó. - Có gì đâu! - Thôi! Đừng chối! Nhìn mặt mũi như thế mà không có gì hả??? Kể mau! - Ơ hay! Đã nói là không có chuyện gì rồi mà! Cậu trở lên lắm chuyện như thế từ bao giờ vậy hả??? - Không thích nói thì thôi. Người đâu mà dữ như chằn! Bom nhăn mặt rồi quay trở về với cây kem trên tay. Nhìn Bom lúc này không hiểu sao nó lại nhớ đến Trọng Tuấn. Đột ngột Thanh thấy lòng nhoi nhói. Hình như đã từ lâu lắm rồi nó quên đi người con trai ấy! Hình như đã lâu lắm rồi nó chối bỏ kỷ niệm đau thương để sống với thực tại! Hình như nó quên mất rằng có một thời, mình cũng đã thực sự rất thích một ai đó...Vũ Hoàng Trọng Tuấn! Cái tên đó dội vào tâm trí nó những mảng ký ức xa xưa....Nó còn thích người ấy không nhỉ??? Nó cũng không biết nữa...Thanh thấy mình như đang lạc đường. Nó không biết mình đã có cái gì và đã mất cái gì, những cái đã mất đi có thể lấy lại được hay không??? - Lại triết gia nữa rồi! Dạo này mình thấy cậu không được bình thường! Cứ ngồi thẫn thờ ra! Long càu nhàu rồi lấy một tay sờ lên trán nó, khuôn mặt đăm chiêu như bác sĩ đang khám cho bệnh nhân khiến Thanh phì cười. - Có cậu mới bất bình thường thì có! Thôi muộn rồi! Ăn mau rồi còn đi học! Từ lúc hai đứa đồng ý làm một đôi, Bom chủ động chuyển chỗ học thêm sang xuất học cùng với nó. Thanh Thanh và cậu nhóc suốt ngày bám lấy nhau như hình với bóng. Dần dần cái tin đồn Phạm Long và nó là một cặp được cả trường biết đến. Nhưng dường như mọi chuyện không tốt đẹp như nó nghĩ...[/COLOR][/SIZE][/FONT][LEFT][COLOR=#000000][FONT=Arial] [SIZE=4] [/SIZE][/FONT][/COLOR][/LEFT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Hoàng tử online
Top