Trả lời chủ đề

 CHAP 30 

 Đây là bạn anh hả? Cũng là bạn em phải không? Em thích bạn này! 

 . 

 Tôi  vừa nghe cái gì thế nhỉ? Vừa có người nói thích tôi ư???? Mà lại là con  trai nữa! Lại là em song sinh với Minh - cậu bạn bạo lực máu lạnh của  tôi! Ôi! Sao mà loạn thế này???? 

 . 

 - Quang! Em đang nói cái gì thế hả??? – Minh có vẻ cũng bất ngờ trước câu nói vừa rồi của em trai mình. 

 .

 - Chào cậu! Mình tên là Phạm Quang! Em song sinh với anh Phạm Minh! Rất vui được biết cậu!  

 . 

 Cậu  ta mỉm cười thân thiện, đưa tay ra với ý muốn bắt tay tôi. Đây có phải  là em song sinh với Minh không nhỉ??? Sao mà khác nhau một trời một vực  thế này???? Tôi cứ ngơ người ra. Một phần vì bất ngờ, một phần vì vẫn  chưa thích ứng được việc ngoài Phạm Minh ra còn có một Phạm Minh khác y  đúc cậu ta, nhìn hai người tôi không tài nào phần biệt được đâu là Minh  và đâu là Quang nữa. Giống đến khó tin. Giống như hai giọt nước! 

 . 

 - Hơ  hơ…Rẩt…rẩt…vui được quen cậu! – tôi trả lời lắp bắp, rụt rè chìa tay ra  bắt, mắt vẫn chăm chăm nhìn Quang. Cậu ta đang cười với tôi, Minh thì  chẳng đời nào chịu hé môi cười, vậy đây là nụ cười của Minh sao? Nó đẹp  đấy chứ? Rất nam tính và có cái gì đó cuốn hút kinh khủng. Tay Quang  cũng ấm nữa. Không như Minh, người luôn toát ra sự lạnh lùng. 

 . 

 Tôi thấy tim mình loạn nhịp… 

 . 

 Lần đầu tiên tôi cảm thấy như thế…. 

 . 

 Tôi bị sao thế này???? 

 . 

 Tiếng  chuông vào giờ chấm dứt cuộc làm quen của chúng tôi. Tôi vẫn như một  con ngố đứng ngơ ngẩn bắt tay Quang và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó… 

 . 

 - Vào giờ rồi! Chào cậu nhé! Hẹn gặp lại! Em về lớp anh nhé!À quên! Tặng cậu này!  

 .

 Quang  vẫn giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng rút tay ra rồi móc trong túi áo  khoác đồng phục ra một viên kẹo Anphalibe hương dâu thả nhẹ vào lòng bàn  tay tôi. Lần đấu tiên có một đứa con trai tặng kẹo cho tôi…Lần đầu  tiên…Trước giờ chỉ có mình tôi chủ động tặng kẹo cho người ta… 

 . 

 Tôi không nói được câu cảm ơn, mọi thứ cứ như đang phủ màu hồng trứoc mặt tôi vậy…Hạnh phúc…Hạnh phúc…. 

 . 

 Quang  vẫn cười vẫy tay tạm biệt rồi chạy ù đi, chỉ còn Minh với tôi. Bây giờ  tôi chẳng thiết quan tâm tới cậu bạn máu lạnh đó nữa. Tôi đang bận hồi  tưởng lại nụ cười của Quang - nụ cười ấm áp toát lên trên gương mặt  giống y đúc gương mặt của kẻ luôn hành hạ mình. Trớ trêu thật nhưng cũng  thú vị thật! 

 . 

 Đi về! 

 . 

 Tiếng  quát của Minh cắt phựt dòng liên tưởng trong đầu tôi. Làm sao mình có  thể thích ứng được việc cùng một khuôn mặt đó mà có đến hai tính cách  khác nhau được nhỉ???? Minh có vẻ bực tức vùng vằn bỏ đi, tôi nhảy chân  sáo theo sau. Tự nhiên thấy vui ghê gớm! Tôi vừa quen được một người  bạn…Một người bạn đầy thú vị! 

 . 

 Sáng nay lớp tôi chỉ học 4 tiết. Còn dư tiết cuối, tôi sẽ đi tới chợ để mua len. Nghĩ đến đó là đã thấy vui rồi!  

 . 

 Suốt  tiết cuối, tôi ngồi học mà miệng cứ tủm tỉm cười. Minh chốc chốc liếc  sang, mặt mày như đạn sắp lên nòng. Cậu ta bây giờ là khoẻ nhất lớp rồi,  đâu cần chép bài, chỉ cần ngồi nghe giảng thôi. Tiết Lý hôm nay sao mà  nhẹ nhàng thế nhỉ? Thường ngày cứ đến tiết này là tôi lại thấy ngao  ngán, có lẽ là do tâm trạng đang thoải mái… 

 . 

 Chuông  reo. Tôi hí hửng cho đến sách vở vào cặp chờ đợi thây Lý đứng dậy cho  về. Minh thì lúc nào cũng tỏ ra khó chịu. Cậu ta chán thật. Đời còn dài,  mình còn trẻ thì phải vui vẻ lên chứ! Tôi cũng đã có thời gian đau buồn  vì chuyện của Tuấn, nhưng đôi khi nghĩ lại, tôi thấy Tuấn chắc cũng  không muốn tôi buồn như thế. Tôi sẽ sống vui vẻ để đợi ngày “hoàng tử  mắc dịch” của mình trở về! Như thế sẽ tốt hơn! 

 . 

 Nhà  xe chật ních người, tôi len lỏi trong đám học sinh lốn nhốn để tìm kiếm  con ngựa sắt thân yêu. Đây rồi! Sao hôm nay nhìn mày dễ thương thế  ngựa? (hix, tôi là vậy đấy, cứ hễ gặp chuyện gì vui là lại “khùng khùng”  theo kiểu này!) 

 . 

 Bây  giờ minh sẽ đạp thẳng tới chợ, cũng không xa lắm, ngay ngã rẽ ở đầu  đường thôi. Sau khi để cặp xách vào giỏ trước của xe, tôi nhổm người  nhấn bàn đạp.  

 . 

 Bạn “Chảnh” ơi! 

 . 

 Tai  tôi cảm thấy nhột nhột. Mình vừa nghe cái gì thế nhỉ??? Hình như có ai  đó ở đằng sau đang gọi tôi. Nhưng mà chưa bao giờ tôi nghe thấy cái cụm  từ “Bạn Chảnh ơi” cả. Hay có đứa nào muốn chọc quê mình nhỉ? Tôi bực dọc  ngoái đầu nhìn, miệng bụm lại, mắt…trợn trợn (nhìn tôi lúc đó chắc xấu  kinh! +_+) 

 . 

 Hì! Cứ tưởng nhìn nhầm người! Hôm nay lớp cậu cũng bốn tiết à? 

 . 

 Mặt  tôi dãn ra, mắt sáng trưng. Là Quang đây mà! Ôi ngượng quá đi mất!  Khuôn mặt đáng sợ của tôi vừa rồi chắc làm cậu ấy giật mình lắm! Xấu hổ  quá! Xấu hổ quá! Mà sao Quang lại biết biệt danh Chảnh của tôi nhỉ? Cậu  ấy vừa mới chuyển đến trường này hôm nay mà?


Top