Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Hoang mạc và biển cả.
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="__TÀ__" data-source="post: 56228" data-attributes="member: 46576"><p><span style="font-size: 15px"><strong>Tôi sống cùng cha trong một ngôi nhà nhỏ trong khu tập thể của nhà máy. Trước đây khi mẹ còn sống, sự dịu dàng của mẹ như một bóng cây xanh làm dịu mát tính cách vốn cương cường nóng nảy ở cha tôi. Có mẹ, tôi sống gần mẹ như đứa trẻ chơi trong bóng cây, cha như Mặt trời ở xa, nhờ sức nóng mà ta biết nó có ở đó, nhưng không cảm thấy rát bỏng.</strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong></strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong>Rồi mẹ tôi mất, cả hai cha con như mất đi một phần tâm hồn mình, một người đàn ông và một chú nhóc đều vừa mất đi người phụ nữ mà chúng tôi yêu thương bằng cả trái tim mình, mất đi bóng mát và con đê chắn sóng. Chúng tôi va vào nhau, cả hai cùng hờn giận, đau đớn. Cho dù tôi đã nhận những trận đòn tơi bời, tôi vẫn nghĩ rằng, thực ra lúc đó, chưa biết ai đau đớn hơn ai? Tôi hay cha tôi, với nỗi thất vọng về bản thân mình khi nghe tiếng khóc gọi mẹ của tôi, với sự hắt hủi mà tôi dành cho cha không buồn che giấu?</strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong></strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong>Rồi một ngày, khi cha mắng mỏ tôi nặng nề với cuốn sổ điểm tồi tệ mà tôi mang về, với niềm tin chắc chắn rằng trong trái tim cha không còn tình yêu dành cho tôi. Tôi lập kế hoạch bỏ nhà đi ngay khi trời chạng vạng.</strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong></strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong>Tình cảnh một thằng bé bỏ nhà đi, chắc chẳng nói bạn cũng hiểu. Cô độc, tủi thân, đói... Ngó nhìn những ngọn đèn dần bật lên khi tới giờ cơm chiều, mùi thức ăn thơm nức, những chương trình TV vui nhộn, rồi cảnh những đứa nhỏ học bài, rồi những ngọn đèn dần tắt khi đến giờ đi ngủ.</strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong></strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong>Tôi nghĩ đến bữa cơm của hai cha con, lệch lẹo, trống vắng. Cha cứ đơm cơm cho tôi thật đầy, rồi nói cộc lốc :"Ăn đi!", và liên tục gắp thức ăn cho tôi. Tôi nghĩ đến góc giường của tôi cạnh cha, cha cho tôi nằm trong vì tôi hay sợ ma. Để tôi không va vào tường lạnh, cha kê vào đó cái gối của mẹ. Tôi nhớ cảnh cha tôi mở tủ quần áo, mắt đỏ hoe khi thấy tôi ngồi thu lu giữa những tấm áo vẫn còn treo trên mắc của mẹ... Và tôi chợt hiểu, mẹ đã đi xa thật rồi, hai thứ dữ dội như hoang mạc và biển cả sẽ phải học cách sống cùng nhau mà không có mẹ.</strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong></strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong>Sau khoảng hai tiếng đồng hồ ngồi trên tầng hai một chung cư chưa có người đến ở, cuối cùng tôi quyết định trở về. Không phải vì đói, không phải vì mệt, mà vì trái tim tôi sau một khoảng thời gian tĩnh lặng đã hiểu ra rằng có một trái tim khác cũng đang cô đơn khốn khổ. Và có lẽ, hai trái tim vào thời khắc này đang cần nhau hơn bao giờ hết.</strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong></strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong>Và tôi trở về. Nhà tôi không khóa, có lẽ cha đang hoảng loạn tìm tôi khắp nơi, đi mà quên cả khóa cửa. Tôi vào nhà và ngồi im lặng trên giường. Tôi chờ đợi rất lâu, rất lâu. Và tôi bỗng hoảng hốt, bây giờ tôi lại đang là người mong chờ cha tôi trở về, tôi sợ rằng cha sẽ chẳng bao giờ quay trở về nữa, chọn con đường bước ra khỏi cuộc đời tôi như tôi đã từng quyết định rời xa khỏi ngôi nhà của hai cha con.</strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong></strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong>Bởi thế, khi cha tôi đẩy cửa bước vào, hốc hác, kiệt quệ, chính tôi là người mừng rỡ trước nhất, chính tôi là người sung sướng ngất trời. Cha đã chẳng bỏ đi đâu cả như tôi đã lo. Cha đã trở về. Và tôi sướng rơn khi vòng tay cha thít chặt lưng tôi như không muốn rời. Lời xin lỗi của tôi như chìm trong lời xin lỗi của cha.</strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong></strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong>Cuối cùng thì hoang mạc và biển cả cũng gặp nhau. Giá như có một bóng cây thì mọi thứ sẽ dịu mát hơn rất nhiều. Nhưng nếu không có, thì chúng tôi vẫn cứ bên nhau, ồn ào một chút, dữ dội một chút, nhưng chẳng thể gọi nó là gì khác ngoài </strong></span><span style="color: Blue"> <span style="font-size: 15px"><strong>tình yêu</strong></span><span style="color: Black"> <span style="font-size: 15px"><strong>.</strong></span></span></span></p><p><span style="color: Blue"><span style="color: Black"></span></span></p><p><span style="color: Blue"><span style="color: Black">__Sưu tầm__:byebye:</span></span></p><p><span style="color: Blue"><span style="color: Black"></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="__TÀ__, post: 56228, member: 46576"] [SIZE=4][B]Tôi sống cùng cha trong một ngôi nhà nhỏ trong khu tập thể của nhà máy. Trước đây khi mẹ còn sống, sự dịu dàng của mẹ như một bóng cây xanh làm dịu mát tính cách vốn cương cường nóng nảy ở cha tôi. Có mẹ, tôi sống gần mẹ như đứa trẻ chơi trong bóng cây, cha như Mặt trời ở xa, nhờ sức nóng mà ta biết nó có ở đó, nhưng không cảm thấy rát bỏng. Rồi mẹ tôi mất, cả hai cha con như mất đi một phần tâm hồn mình, một người đàn ông và một chú nhóc đều vừa mất đi người phụ nữ mà chúng tôi yêu thương bằng cả trái tim mình, mất đi bóng mát và con đê chắn sóng. Chúng tôi va vào nhau, cả hai cùng hờn giận, đau đớn. Cho dù tôi đã nhận những trận đòn tơi bời, tôi vẫn nghĩ rằng, thực ra lúc đó, chưa biết ai đau đớn hơn ai? Tôi hay cha tôi, với nỗi thất vọng về bản thân mình khi nghe tiếng khóc gọi mẹ của tôi, với sự hắt hủi mà tôi dành cho cha không buồn che giấu? Rồi một ngày, khi cha mắng mỏ tôi nặng nề với cuốn sổ điểm tồi tệ mà tôi mang về, với niềm tin chắc chắn rằng trong trái tim cha không còn tình yêu dành cho tôi. Tôi lập kế hoạch bỏ nhà đi ngay khi trời chạng vạng. Tình cảnh một thằng bé bỏ nhà đi, chắc chẳng nói bạn cũng hiểu. Cô độc, tủi thân, đói... Ngó nhìn những ngọn đèn dần bật lên khi tới giờ cơm chiều, mùi thức ăn thơm nức, những chương trình TV vui nhộn, rồi cảnh những đứa nhỏ học bài, rồi những ngọn đèn dần tắt khi đến giờ đi ngủ. Tôi nghĩ đến bữa cơm của hai cha con, lệch lẹo, trống vắng. Cha cứ đơm cơm cho tôi thật đầy, rồi nói cộc lốc :"Ăn đi!", và liên tục gắp thức ăn cho tôi. Tôi nghĩ đến góc giường của tôi cạnh cha, cha cho tôi nằm trong vì tôi hay sợ ma. Để tôi không va vào tường lạnh, cha kê vào đó cái gối của mẹ. Tôi nhớ cảnh cha tôi mở tủ quần áo, mắt đỏ hoe khi thấy tôi ngồi thu lu giữa những tấm áo vẫn còn treo trên mắc của mẹ... Và tôi chợt hiểu, mẹ đã đi xa thật rồi, hai thứ dữ dội như hoang mạc và biển cả sẽ phải học cách sống cùng nhau mà không có mẹ. Sau khoảng hai tiếng đồng hồ ngồi trên tầng hai một chung cư chưa có người đến ở, cuối cùng tôi quyết định trở về. Không phải vì đói, không phải vì mệt, mà vì trái tim tôi sau một khoảng thời gian tĩnh lặng đã hiểu ra rằng có một trái tim khác cũng đang cô đơn khốn khổ. Và có lẽ, hai trái tim vào thời khắc này đang cần nhau hơn bao giờ hết. Và tôi trở về. Nhà tôi không khóa, có lẽ cha đang hoảng loạn tìm tôi khắp nơi, đi mà quên cả khóa cửa. Tôi vào nhà và ngồi im lặng trên giường. Tôi chờ đợi rất lâu, rất lâu. Và tôi bỗng hoảng hốt, bây giờ tôi lại đang là người mong chờ cha tôi trở về, tôi sợ rằng cha sẽ chẳng bao giờ quay trở về nữa, chọn con đường bước ra khỏi cuộc đời tôi như tôi đã từng quyết định rời xa khỏi ngôi nhà của hai cha con. Bởi thế, khi cha tôi đẩy cửa bước vào, hốc hác, kiệt quệ, chính tôi là người mừng rỡ trước nhất, chính tôi là người sung sướng ngất trời. Cha đã chẳng bỏ đi đâu cả như tôi đã lo. Cha đã trở về. Và tôi sướng rơn khi vòng tay cha thít chặt lưng tôi như không muốn rời. Lời xin lỗi của tôi như chìm trong lời xin lỗi của cha. Cuối cùng thì hoang mạc và biển cả cũng gặp nhau. Giá như có một bóng cây thì mọi thứ sẽ dịu mát hơn rất nhiều. Nhưng nếu không có, thì chúng tôi vẫn cứ bên nhau, ồn ào một chút, dữ dội một chút, nhưng chẳng thể gọi nó là gì khác ngoài [/B][/SIZE][COLOR=Blue] [SIZE=4][B]tình yêu[/B][/SIZE][COLOR=Black] [SIZE=4][B].[/B][/SIZE] __Sưu tầm__:byebye: [/COLOR][/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Hoang mạc và biển cả.
Top