Hóa thân của mùa xuân
Ngày xửa ngày xưa, có một vị Hoàng Đế tính tình lạnh nhạt và tàn khốc, nên toàn bộ lãnh thổ của Vương Quốc cùng bị băng tuyết bao phủ quanh năm, vì lẽ đó mà trên Vương Quốc không hề có màu xanh của cây cỏ và hương thơm của hoa trái. Vì thế, vị Hoàng Đế kia rất mong muốn mùa xuân đến với Vương Quốc của mình. Nhưng mùa xuân hình như không yêu thích vị Hoàng Đế lạnh lùng kia, nên đã không chịu ghé thăm.
Một hôm, có một cô gái rách rưới và có vẻ ốm yếu vì đói khát, tiến lại trước cửa của hoàng cung, cầu xin Hoàng Đế ban cho một ít thức ăn và một chỗ ngủ qua đêm, nhưng vị Hoàng đế này xưa nay chưa từng giúp đỡ ai bao giờ, liền ra lệnh cho lính hầu đuổi cô gái đi khỏi hoàng cung.
Cô gái đáng thương kéo lê tấm thân tàn tạ lầm lũi rời khỏi hoàng cung, tiến vào một khu rừng. Rất may ở trong khu rừng cô gái gặp một người nông dân trẻ tuổi tốt bụng. Thấy cô gái đói rét ngã bên gốc cây cổ thụ, anh ta liền đưa cô về căn lều nhỏ bé sạch sẽ của mình. Người nông dân còn nhường cả chiếc giường và lò sưởi cùng chăn lông thú ấm áp của mình cho cô gái nằm nghỉ dưỡng sức, rồi anh tự tay làm thức ăn nóng mời cô gái ăn cho mau khỏe lại. Nhưng không may, khi người nông dân mang thức ăn đến trước giường thì cô gái đã đuối sức, trút hơi thở cuối cùng, mà chưa kịp ăn chút gì.
Người nông dân tỏ ra rất thương cảm cô gái bạc mệnh, liền mang cô ra cánh đồng chôn cất tử tế. Anh ta còn mang cái chăn lông thú duy nhất của mình đắp lên mộ cô gái xấu số và bày thức ăn bên cạnh mộ để cầu chúc cho cô gái sống khôn, chết thiêng , không trở thành con ma đói.
Ngày hôm sau, người nông dân ngạc nhiên khi nhìn thấy những bông hoa ngũ sắc có hương thơm ngào ngạt nở rộ quanh ngôi mộ cô gái, mặc dù xung quanh ngôi mộ của cô được bao phủ một lớp tuyết dày trắng xóa.
Thì ra cô gái chính là cô Tiên Hoa hóa thân. Người nông dân biết thương người, biết chăm sóc cho người, nên mới được quyền hưởng thụ hương sắc của mùa xuân.
Lạm Bàn :
Hoàng Đế không muốn giúp đỡ người khác, nên Vương Quốc của ông ta không có được mùa xuân. Người nông dân đã cố gắng hết sức mình, vì thế chỉ anh ta mới được nhìn thấy mùa xuân. Câu chuyện muốn nói với chúng ta, nếu muốn nhận được điều mà mình mong ước, thì trước hết phải biết cống hiến. Bất kể nhiều hay ít, đều nhận được những điều tốt đẹp.
Nguồn: Theo VHTT
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: