small star
Moderator
- Xu
- 94
Buổi tối, đi trên phố Quang Trung, mình ngửi thấy mùi hoa sữa nồng nàn. Thơm quá!. Mới đầu thu, hoa sữa chưa nở rộ. Chỉ ít thời gian nữa thôi, trên đường phố Hà Nội sẽ ngập tràn màu sắc trắng hơi xanh nhạt và thơm nồng của những chùm hoa sữa.
Đi chơi về khá muộn nhưng mình vẫn ngồi viết mail cho chị để khoe một điều thú vị với tất cả sự háo hức “Chị ơi, Hà Nội vào mùa hoa sữa rồi đấy….!”.
Ở bên Đức, chắc chắn chị sẽ lại “rên” lên vì nhớ Hà Nội, nhớ mùi hương hoa sữa cho mà xem.
Ngày còn bé, hai chị em ghét và sợ mùi hoa sữa lắm vì thấy nó hắc, đau cả đầu. Cây hoa sữa cổ thụ ở dốc chợ mỗi mùa thu, nở hoa trắng xoá. Lúc đó, mỗi lần đi quá, hai đứa lại nhăn mặt, chạy thật nhanh.
Nhưng rồi hương hoa sữa cứ lặng lẽ toả hương “mê hoặc” khiến hai chị em “ngấm” dần rồi yêu thích lúc nào không biết. Những buổi tối mùa thu, trời hơi se lạnh, hai chị em đạp xe đèo nhau đi đi lại lại không biết hàng bao lần ở con dốc để ngửi cho thoả thích mùi hương hoa sữa.
Kể cũng lạ, người nào mà thích hoa sữa thì thích mê tơi, thấy nó có mùi hương thật nồng nàn. Còn ai mà ghét thì cũng chẳng tiếc lời, gán cho hai từ nghe khá “phũ phàng”: nồng nặc.
Hoa sữa thơm nhất có lẽ khi nó ở trên cây và đưa hương thoang thoảng trong gió. Còn nếu mà hái xuống, đưa lên mũi hít hà thì quả thật cũng thấy nhức đầu vì mùi thơm của nó có “nguyên chất” quá.
Có một người cũng rất yêu Hà Nội, yêu hoa sữa mỗi độ thu sang. Người ấy hẹn với mình một mùa thu nào đó sẽ ra Hà Nội để hai đứa cùng lang thang trên những con đường ngập tràn hương hoa sữa. Mình cứ mong đợi mãi. Nhưng rồi người ấy lỡ hẹn với mình, với những mùa hoa sữa… Đi lang thang một mình trên những con đường nồng nàn hương hoa sữa, mình buồn nhưng cũng không trách người ấy.
Đợi khi cây hoa sữa ở gần nhà nở hoa trắng xoá, mình sẽ chụp ảnh gửi cho chị. Và cho cả người ấy nữa…
Mecghi (Hà Nội)
Đi chơi về khá muộn nhưng mình vẫn ngồi viết mail cho chị để khoe một điều thú vị với tất cả sự háo hức “Chị ơi, Hà Nội vào mùa hoa sữa rồi đấy….!”.
Ở bên Đức, chắc chắn chị sẽ lại “rên” lên vì nhớ Hà Nội, nhớ mùi hương hoa sữa cho mà xem.
Ngày còn bé, hai chị em ghét và sợ mùi hoa sữa lắm vì thấy nó hắc, đau cả đầu. Cây hoa sữa cổ thụ ở dốc chợ mỗi mùa thu, nở hoa trắng xoá. Lúc đó, mỗi lần đi quá, hai đứa lại nhăn mặt, chạy thật nhanh.
Nhưng rồi hương hoa sữa cứ lặng lẽ toả hương “mê hoặc” khiến hai chị em “ngấm” dần rồi yêu thích lúc nào không biết. Những buổi tối mùa thu, trời hơi se lạnh, hai chị em đạp xe đèo nhau đi đi lại lại không biết hàng bao lần ở con dốc để ngửi cho thoả thích mùi hương hoa sữa.
Kể cũng lạ, người nào mà thích hoa sữa thì thích mê tơi, thấy nó có mùi hương thật nồng nàn. Còn ai mà ghét thì cũng chẳng tiếc lời, gán cho hai từ nghe khá “phũ phàng”: nồng nặc.
Hoa sữa thơm nhất có lẽ khi nó ở trên cây và đưa hương thoang thoảng trong gió. Còn nếu mà hái xuống, đưa lên mũi hít hà thì quả thật cũng thấy nhức đầu vì mùi thơm của nó có “nguyên chất” quá.
Có một người cũng rất yêu Hà Nội, yêu hoa sữa mỗi độ thu sang. Người ấy hẹn với mình một mùa thu nào đó sẽ ra Hà Nội để hai đứa cùng lang thang trên những con đường ngập tràn hương hoa sữa. Mình cứ mong đợi mãi. Nhưng rồi người ấy lỡ hẹn với mình, với những mùa hoa sữa… Đi lang thang một mình trên những con đường nồng nàn hương hoa sữa, mình buồn nhưng cũng không trách người ấy.
Đợi khi cây hoa sữa ở gần nhà nở hoa trắng xoá, mình sẽ chụp ảnh gửi cho chị. Và cho cả người ấy nữa…
Mecghi (Hà Nội)