Đặng Hải Nam
New member
- Xu
- 0
HOA SỮA
Anh không biết ước mơ của em
Anh mơ em thấy mình yêu hoa sữa,
Hoa sữa thơm tình yêu anh cháy lửa
Hoa sữa thơm ngan ngát tình yêu đầu...
Sáng sương ấy, sau cơn mưa ngâu,
Một buổi thu, nhẹ nhàng trên mái tóc
Hoa sữa trắng nở đầy một góc
Hương nồng nàn vương vấn áo em bay.
Em nâng niu chùm hoa trên tay
Kết dịu dàng thành vòng hoa mơ ước
Em lặng lẽ ngước nhìn hàng phố trước
Cả con đường lá rụng thấm hương thu...
Anh đứng trông con phố nở đầy hoa,
Tà áo em lướt ngang thơm mùi hoa sữa ngọt
Em xách lẵng bông trắng qua đường nhón gót
Phố vắng người như thêm sắc ngất ngây.
Nhưng tiếc thay cho tới một ngày
Khác chăng giông bão đang nổi giận
Những chùm hoa không còn được thương mến
Buồn lòng mình em cũng chẳng nhặt lên.
Hình như hoa cũng đã lãng quên
Nở ngọt ngào cho em thêm xinh đẹp
Cuối mùa hoa nồng nàn giờ đã hết
Em chẳng cười và cũng chẳng yêu hoa.
Tại sao trong anh cứ xót xa?
Bởi lòng anh không nói ra được
Bởi mùa đong sang không còn hoa sữa
Bởi tuyết trắng không tan được làm tim giá băng.
Đã qua rồi, chỉ còn lại mình anh
Anh sẽ không quên mùi hoa sữa
Không quên một mùa hoa cháy lửa
Mùa thu buồn, và lời chưa nói cho em.......
----Phạm Ngọc Thanh - My friend----
Anh không biết ước mơ của em
Anh mơ em thấy mình yêu hoa sữa,
Hoa sữa thơm tình yêu anh cháy lửa
Hoa sữa thơm ngan ngát tình yêu đầu...
Sáng sương ấy, sau cơn mưa ngâu,
Một buổi thu, nhẹ nhàng trên mái tóc
Hoa sữa trắng nở đầy một góc
Hương nồng nàn vương vấn áo em bay.
Em nâng niu chùm hoa trên tay
Kết dịu dàng thành vòng hoa mơ ước
Em lặng lẽ ngước nhìn hàng phố trước
Cả con đường lá rụng thấm hương thu...
Anh đứng trông con phố nở đầy hoa,
Tà áo em lướt ngang thơm mùi hoa sữa ngọt
Em xách lẵng bông trắng qua đường nhón gót
Phố vắng người như thêm sắc ngất ngây.
Nhưng tiếc thay cho tới một ngày
Khác chăng giông bão đang nổi giận
Những chùm hoa không còn được thương mến
Buồn lòng mình em cũng chẳng nhặt lên.
Hình như hoa cũng đã lãng quên
Nở ngọt ngào cho em thêm xinh đẹp
Cuối mùa hoa nồng nàn giờ đã hết
Em chẳng cười và cũng chẳng yêu hoa.
Tại sao trong anh cứ xót xa?
Bởi lòng anh không nói ra được
Bởi mùa đong sang không còn hoa sữa
Bởi tuyết trắng không tan được làm tim giá băng.
Đã qua rồi, chỉ còn lại mình anh
Anh sẽ không quên mùi hoa sữa
Không quên một mùa hoa cháy lửa
Mùa thu buồn, và lời chưa nói cho em.......
----Phạm Ngọc Thanh - My friend----