T
Tuyền Nguyễn
Guest
Hoa sữa đầu tiên
Tôi đến Hà Nội vào một ngày tháng chín, mưa lất phất bay, đó là ngày nhập trường của lớp cao đẳng. Hà Nội trong tôi đẹp như những câu hát mà tôi hay nghe từ ngày còn nhỏ, qua băng cát xét nhà hàng xóm. Hà Nội trong tôi là nơi có ba, nơi có ông bà nội, các anh chị em họ hàng, nhưng nơi ấy chẳng dành cho mẹ, và có lẽ cũng chẳng dành cho tôi.
Tôi lững thững như một người khách lạ lãng du giữa lòng thành phố. Mọi vẻ đẹp tan tành như giấc mộng khi ký túc xá ngập nước, mùa đông thì lạnh cóng khiến da tôi căng lên, nứt nẻ, chân tay yếu ớt như người già. Tôi bắt đầu thấy thất vọng với thời tiết đột ngột biến đổi, với những lời chẳng mấy cảm tình của ba khi biết tôi ra đây học, với thái độ dửng dưng ghẻ lạnh của dì và hai đứa em cùng cha khác mẹ. Tôi buồn, và những đêm đông đó tôi thường khóc một mình trong đống chăn bông trên chiếc giường tầng, nước mắt mặn lắm, xót cả những vết nứt trên gò má vì gió lạnh. Tôi thấy mình chẳng khác nào một đứa trẻ đi lạc trong khu rừng tuyết, lạnh lẽo và cô đơn.
Cuộc sống của tôi cứ nhàn nhạt như thế, cho đến một ngày mưa lất phất, lười nhác, tôi mượn chiếc ô của nhỏ bạn xuống căn tin mua cơm. Đi qua khu ký túc xá nam, tôi bất chợt cảm thấy một mùi hương rất lạ, ngai ngái nồng, lẫn trong làn mưa. Dáo dác tìm thì ra là những chùm bông bé bé xinh xinh trên cành đang tỏa hương, là hoa sữa. Tôi như reo lên, chân nhảy cẫng để hít thật sâu hương hoa ấy. Cành hoa khá cao nên tôi vừa nhảy lên vừa với tay kéo xuống, muốn hít cho căng lồng ngực. Tôi như nhớ lại tuổi thơ bên khu tập thể của công nhân nông trường, vừa ngồi học đánh vần, vừa nghe tiếng hát bên nhà hàng xóm vang xa: “Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa, cái rét đầu đông, khăn em bay hiu hiu gió lộng. Hoa sữa thôi rơi, em bên tôi một chiều tan lớp, đường Cổ Ngư xưa, chầm chầm bước ta về…”. Những lúc ấy, tôi thấy mẹ bần thần, mắt xa xăm.
Tôi ngắt một nhành hoa về phòng, vừa đi vừa hát. Bạn bè trong phòng nhìn tôi hồ nghi, vì từ ngày tôi nhập học chưa bao giờ vui như thế cả. Có đứa vô tư hỏi tôi chưa nhìn thấy hoa sữa bao giờ sao, hoa mùi hắc thế hái về làm gì? Tôi cười, ngồi bên cửa sổ, tôi ngắt từng cánh hoa be bé thả xuống như thả trôi cả tuổi thơ của mình. Những ngày mưa khi còn học mẫu giáo, tôi chỉ biết thò đầu ra ô cửa nhỏ, nhìn mưa rồi nghêu ngao bài thơ duy nhất tôi thuộc ngày ấy: “Cây dây leo, bé tí teo, rất hay trèo, từ trong nhà, lại bò ra, ngoài cửa sổ, và nghển cổ, lên trời cao, hỏi vì sao, cây trả lời, ra ngoài trời, cho dễ thở, tắm nắng gió, gội mưa rào, cây mới cao, nụ mới đẹp, hoa mới xinh”.
Tôi bỗng thấy nhớ mẹ, nhớ ngoại như cái rét cứa vào tận tim. Tôi ước có mẹ bên cạnh, ước được mẹ vỗ về như ngày nhỏ, sao tuổi mười tám của tôi lại chông chênh đến thế? Trên tay tôi, những cánh hoa vẫn tỏa hương thơm ngát, trắng tinh, trong veo. Tôi bỗng thấy mình như cây dây leo trong bài thơ ngày nhỏ, có lẽ đến lúc tôi phải rời xa vòng tay mẹ để một mình bước đi, dù là những bước đi chệnh choạng, chỉ muốn ngã nhào và bỏ cuộc. Nhưng phải vậy thôi, có nắng, có gió thì hoa kia mới xinh, cũng như tôi phải trải qua sóng gió, phải một mình đương đầu với nỗi sợ hãi của bản thân để trưởng thành, để lớn lên. Để một ngày, tôi trở về bên mẹ, tôi sẽ tự hào rằng con gái mẹ vẫn mạnh mẽ lắm, dù có trải qua bao chông gai.
Hoa sữa vẫn tỏa hương thơm trong lành, vẫn nở những chùm bông trắng như tuyết trong ngày mưa bão. Không biết có phải là lần đầu tiên biết đến mùi hoa hay không mà hương hoa của buổi chiều đó cứ ám ảnh tôi, và tôi cho rằng hoa sữa trong mưa thơm hơn bình thường, đẹp hơn bình thường rất nhiều. Vì vậy, những chiều mưa, tôi vẫn cầm ô, đứng dưới hàng cây mà tận hưởng hết hương thơm ấy, như món quà trời đất ban tặng, thấy lòng bình yên vô cùng.
Đứng dưới những cơn mưa vào lúc ấy, tôi muốn mình là một cây dây leo vững vàng, một chùm hoa sữa tỏa hương trong những ngày mưa. Cho dù nơi đây tôi một mình, tôi vẫn đứng vững, sẽ cố gắng để đi qua mọi thử thách, đi qua hết những ngày đông lạnh giá thì sẽ được thấy nắng ấm, đi qua những cơn mưa dài sẽ thấy cầu vồng lung linh, tôi luôn tin thế.
Những ngày đông với tôi không còn là những ngày dài ủ rũ trong chăn nữa. Tôi bắt đầu yêu Hà Nội, yêu mùa đông và yêu những cánh hoa sữa tinh khôi. Thầm cảm ơn tạo hóa đã ban cho con người những điều tuyệt diệu ấy, những cầu vồng lung linh, những ngày nắng đẹp, những chiều mưa thơm nồng hương hoa.
Nhớ Hà Nội, như nhớ một mùi hương hoa thơm nồng…