HOA HỒNG ĐỎ
Tuổi thơ của Vi có bao kỉ niệm vui vẻ, hồn nhiên nhưng cũng có những kí ức đượm buồn. Đó là một người bạn chỉ thoáng qua thôi nhưng đã để lại trong hành trang học trò những kỉ niệm khó phai.
Năm Vi học chuyên, lớp chuyên Văn, có một người bạn mới chuyển đến, ngồi cạnh Vi. Hắn có đôi kính cận rất tri thức nhưng lại sở hữu dáng người gầy gò, ốm nhách và giọng nói thì chua như dấm. Nói chung hắn là người không thể béo lên và rất trẻ con. Một lần, lớp tổ chức cuộc thi tên ai đẹp nhất, hay nhất và xấu nhất. Sau một hồi tranh luận sôi nổi, lớp quyết định tên Vi và tên hài cốt di động đó đứng đầu bảng: Hồng Vi và Tuấn Nguyên. Nhưng hắn lại hờ hững nói:
- Ối dào! Hồng Vi mà đẹp à! Tui phản đối đó, bộ lớp này hết người rồi hả?
Tức khí, Vi cãi lại :
- Còn hơn là loại người đã gầy còn lười ăn!
Thế là một cuộc chiến xảy ra giữa Vi và hắn. Lâu dần, Vi phát hiện hắn học rất giỏi các môn tự nhiên, nhất là toán, lí, hóa. Đặc biệt, sinh nhật Vi, hắn quái chiêu đến mức tặng cho Vi một hạt bỏng ngô và một tấm thiệp nhỏ. Tuy vậy, Vi vẫn giữ thái độ lạnh lùng.
Ngày tháng tiếp nối nhau theo vòng quay của dòng thời gian. Sau kì nghỉ cuối tuần, Vi trở lại trường và bất ngờ nhận được tin hắn vào viện do bị ngất vì thiếu máu, Vi cười ma mãnh: Đáng đời bộ hài cốt di động. Một tuần, hai tuần,...hắn vẫn lặn mất tăm. Dấu hỏi lớn đặt ra trong đầu Vi nhưng rồi nhanh chóng bị lãng quên bởi cơn lốc xoáy của những đợt kiểm tra học kì dồn dập. Hắn chẳng tham gia bất cứ kì thi nào dù nó rất quan trọng. Tất cả các bài kiểm tra. điểm học kì vẫn bỏ trống trong sổ điểm. Các thầy cô thường xuyên hỏi thăm hắn nhưng chẳng có chút tin tức gì! Không thể tiếp tục im lặng, Vi cùng một số cán sự lớp đến thăm hắn.
Vi thật sự bàng hoàng. Chìm trong màu trắng u ám, hắn nằm đó với một tá dây dợ bùng nhùng quanh người. Với tất cả sức lực ít ỏi còn lại trên cơ thể, hắn gượng dậy, thều thào trong hơi thở yếu ớt: " Có ...chép...bài...đầy đủ... cho...tui...không...đó? ". Vi và tụi bạn bật khóc nức nở. Và mặc cho mọi lời cầu nguyện của Vi và các bạn, đó là lần cuối cùng Vi gặp hắn. Một buổi chiều đông ảm đạm, Vi nhận được cú điện thoại của lớp trưởng báo tin.
" Nguyên mất rồi..."
Một cái gì đó bất chợt nhói lên trong sâu thẳm tận đấy lòng, vô số cảm giác nhói đau bùng phát. Vi chỉ nghe người ta gọi đó là căn bệnh ung thư máu, căn bệnh vô phương cứu chữa. Hôm đám tang Nguyên, Vi lặng người trước linh cữu, chỉ biết thổn thức hai tiếng trong lòng:" Xin lỗi..."
Một năm đã qua, lớp học không có Nguyên. Cơn gió nhẹ lướt qua lật tung trang vở làm rớt một tấm thiệp nhỏ mà bạn đã tặng Vi sinh nhất năm ngoái. Bên dưới tấm thiệp có in hình một đóa hồng đỏ với dòng chữ:
" You will die at the age of 100 years old. "
( Bạn sẽ từ trần ở tuổi 100. )
Kí tên: Tuấn Nguyên.
(- Sưu tầm -)
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: