Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ngan trang" data-source="post: 86857" data-attributes="member: 17223"><p><strong><p style="text-align: center">Người Liên bang Số 51</p><p></strong></p><p></p><p>Bài đăng trên tạp chí New York Packet. Tác giả: James Madison</p><p></p><p>Trong bài luận này, Madison tập trung thảo luận về cơ chế kiềm chế và đối trọng trong chính quyền.</p><p></p><p>Ông khẳng định cấu trúc của chính quyền mới phải thiết lập được những kiểm tra và đối trọng thích hợp giữa những nhánh chính quyền khác nhau, và những lợi thế của một chính quyền liên bang trong việc bảo đảm quyền và những lợi ích khác nhau của dân chúng.</p><p></p><p>Cách duy nhất để giải quyết được vấn đề này là cơ chế kiềm chế và đối trọng, đó là hạt nhân của lý thuyết phân chia quyền lực do Montesquieu đề xướng. Đấy là một trong những bài hay nhất trong tập Người Liên bang. </p><p></p><p><strong><p style="text-align: right">Thứ Sáu, ngày 8 tháng Hai năm 1788</p><p></strong></p><p></p><p>Gửi dân chúng tiểu bang New York,</p><p></p><p>Giải pháp nào là giải pháp cuối cùng mà chúng ta sẽ sử dụng trong thực tế để duy trì sự phân quyền cần thiết giữa các nhánh chính quyền khác nhau, như được qui định trong Hiến pháp?</p><p></p><p>Câu trả lời duy nhất có thể thấy được là trong khi tất cả những điều kiện xung quanh đều không đáp ứng yêu cầu đặt ra, thì các khiếm khuyết đó phải được xử lý bằng những qui định đúng đắn trong bản Hiến pháp để thiết lập một hệ thống chính quyền, trong đó, các nhánh chính quyền quan hệ và ràng buộc với nhau theo cách thích hợp và đặt những cơ quan này vào những vị trí, sao cho chúng sẽ kiểm soát được hoạt động của nhau.</p><p></p><p>Tôi không định phân tích đầy đủ về hướng phát triển của ý tưởng quan trọng này, nhưng tôi cũng mạnh bạo đưa ra một vài nhận xét chung, hy vọng đưa chúng trở nên sáng sủa hơn, cho phép chúng ta hình thành sự phán xử chính xác hơn những nguyên lý và cấu trúc của chính phủ được Hội nghị Lập hiến xây dựng.</p><p></p><p>Ðể đặt một nền tảng vững chắc cho sự phân chia các quyền lực khác nhau của chính quyền, điều mà tất thảy mọi người đều chấp nhận là cần thiết để duy trì tự do, hiển nhiên là mỗi nhánh chính quyền cần phải có ý chí độc lập của riêng mình.</p><p></p><p>Vì vậy, cần phải qui định làm sao để những thành viên của mỗi nhánh càng phải ít liên quan đến sự bổ nhiệm những thành viên của những nhánh chính quyền khác. Nguyên lý này cần phải được tuân thủ chặt chẽ. Nó sẽ đòi hỏi rằng mọi sự bổ nhiệm của nhánh hành pháp, cơ quan lập pháp tối cao và những quan chức của Tòa Tư pháp hoàn toàn phải được bầu chọn trên một nền tảng chung của uy quyền, đó là dân chúng, nhưng phải thông qua những kênh riêng biệt, không liên quan đến nhau.</p><p></p><p>Có lẽ một kế hoạch thiết lập các nhánh chính quyền như vậy, trong thực tế, ít khó khăn hơn so với những điều đã hình dung. Tuy nhiên, điều đó cũng gặp phải một vài khó khăn và các chi phí bổ sung cần cho việc thi hành kế hoạch đó. Do vậy, một vài sự lệch hướng khỏi nguyên lý này cũng phải được chấp nhận. Đặc biệt là qui định về việc thiết lập nhánh tư pháp. Sẽ không thích đáng nếu quá ràng buộc chặt chẽ vào nguyên lý đó.</p><p></p><p>Trước hết, những phẩm chất đặc biệt quan trọng đối với những thẩm phán tòa án là hết sức cần thiết, nên cần có sự xem xét sơ bộ để đảm bảo chọn được các ứng cử viên đáp ứng tốt nhất những yêu cầu này. Thứ hai là vì họ có nhiệm kỳ lâu dài, nên những người được chọn vào nhánh tư pháp sẽ nhanh chóng mất hết mọi sự ràng buộc vào những cơ quan, hay cá nhân bầu chọn họ.</p><p></p><p>Một điều hiển nhiên khác là những thành viên của mỗi nhánh chính quyền càng ít phụ thuộc vào những thành viên của các nhánh khác càng tốt, như các khoản lương bổng được cấp cho họ không thể để nhánh khác quyết định. Nếu Tổng thống hay các thẩm phán không được độc lập khỏi cơ quan lập pháp về khoản lương bổng thì sự độc lập của họ đối với những cơ quan khác chỉ còn là cái vẻ bề ngoài.</p><p></p><p>Nhưng sự đảm bảo an toàn tốt nhất, ngăn chặn việc tập trung dần dần các quyền lực vào tay một cơ quan, là việc trao cho những người điều hành mỗi nhánh chính quyền những biện pháp hợp hiến cần thiết và những động cơ cá nhân để chống lại sự lạm quyền của những người khác.</p><p></p><p>Điều khoản cho sự bảo đảm này trong mọi trường hợp phải được qui định tương xứng với mối nguy hiểm của sự xâm phạm đó. Tham vọng phải được sử dụng để chống lại tham vọng. Quyền lợi của cá nhân phải được ràng buộc với các quyền hợp hiến của chức vụ đó. Điều này phản ảnh bản chất của con người vì những công cụ như vậy là cần thiết để kiểm soát sự lạm quyền của chính phủ.</p><p></p><p>Căn cứ vào bản chất của loài người, thì những biện pháp như vậy là hoàn toàn cần thiết để kiểm soát sự lạm quyền của chính phủ. Nhưng bản thân chính quyền là gì, nếu không phải là sự thể hiện lớn lao nhất bản chất của loài người? Nếu loài người là những thiên thần thì chẳng cần một chính phủ nào. Nếu những thiên thần cầm quyền thì những kiểm soát bên trong, hay từ bên ngoài, cũng chẳng cần thiết.</p><p></p><p>Nhưng để hình thành một chính phủ được điều hành giữa người với người, khó khăn lớn nhất là chính quyền phải kiểm soát được những gì cơ quan này điều hành và bước tiếp theo phải tự kiểm soát chính mình. Một sự phụ thuộc vào dân chúng rõ ràng là sự kiểm soát cơ bản nhất đối với mọi chính quyền. Nhưng kinh nghiệm từng dạy loài người rằng cần phải có những sự cẩn trọng bổ sung cần thiết khác.</p><p></p><p>Chính sách này sẽ hình thành những lợi ích đối trọng và trái ngược, nhằm tạo ra những động cơ tốt hơn, có thể nhận thấy trong toàn bộ hoạt động của loài người, của từng cá nhân cũng như của cả động đồng.</p><p></p><p>Đặc biệt, chúng ta thấy điều này thể hiện rõ nhất trong việc phân bổ những quyền lực với mục tiêu phân chia và sắp xếp các cơ quan chính quyền theo cách thức sao cho cơ quan này sẽ kiểm soát được cơ quan kia, nơi mà lợi ích của mọi cá nhân sẽ chính là biện pháp bảo vệ quyền lợi của cả cộng đồng. Phát minh khôn ngoan này là vô cùng quan trọng trong việc phân chia quyền lực tối cao của mỗi nhà nước.</p><p></p><p>Nhưng không thể trao cho mỗi nhánh chính quyền một quyền lực bằng nhau để tự bảo vệ mình. Trong chính phủ cộng hòa, uy quyền lập pháp tất yếu phải vượt trội nhất. Giải pháp cho sự bất lợi này là chia cơ quan lập pháp thành những viện khác nhau, với những phương pháp bầu chọn khác nhau, trên những nguyên lý hoạt động khác nhau, để mối liên hệ giữa các viện này sẽ là rất nhỏ bé, tới mức bản chất, chức năng hoạt động và sự kiểm soát của xã hội đối với các viện này chấp nhận được.</p><p></p><p>Song, thậm chí có thể thiết lập thêm những đề phòng khác để chống lại sự lạm quyền nguy hiểm đó. Nhưng sức mạnh và uy quyền quá lớn của nhánh lập pháp khiến cơ quan này buộc phải được phân chia, thì mặt khác, sự yếu kém của nhánh hành pháp đòi phải củng cố nhánh quyền lực này. Quyền phủ quyết tuyệt đối trên mọi văn bản của cơ quan lập pháp phải được trao cho nhánh hành pháp. Nhưng có lẽ điều này vẫn chưa an toàn và có thể cũng chưa đủ hiệu quả.</p><p></p><p>Trong những trường hợp bình thường, quyền lực này có thể không được sử dụng với sức mạnh cần thiết, song trong một số trường hợp đặc biệt, quyền lực này có thể bị lạm dụng. Có thể giải pháp về quyền phủ quyết tuyệt đối không cần thiết, nếu có mối quan hệ tốt đẹp giữa nhánh yếu hơn này của chính quyền và viện yếu hơn của nhánh chính quyền mạnh hơn.</p><p></p><p>Theo đó, viện yếu hơn của nhánh chính quyền mạnh hơn sẽ bị ràng buộc bởi những quyền hợp hiến phải hỗ trợ cho nhánh yếu hơn kia của chính quyền, nếu viện đó không gắn quá chặt với quyền lợi của chính cơ quan mình?</p><p></p><p>Nếu nguyên tắc cho những nhận xét đó là đúng đắn, tôi tin rằng nguyên tắc phân quyền quyền lực cần phải được áp dụng như một tiêu chuẩn cho mọi bản Hiến pháp tiểu bang và cho bản Hiến pháp liên bang. Nhưng sẽ thấy rằng nếu bản Hiến pháp liên bang không hoàn toàn phù hợp với nguyên tắc này, thì các bản Hiến pháp tiểu bang lại càng khó khăn để chấp nhận qui định đó.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ngan trang, post: 86857, member: 17223"] [B][CENTER]Người Liên bang Số 51[/CENTER] [/B] Bài đăng trên tạp chí New York Packet. Tác giả: James Madison Trong bài luận này, Madison tập trung thảo luận về cơ chế kiềm chế và đối trọng trong chính quyền. Ông khẳng định cấu trúc của chính quyền mới phải thiết lập được những kiểm tra và đối trọng thích hợp giữa những nhánh chính quyền khác nhau, và những lợi thế của một chính quyền liên bang trong việc bảo đảm quyền và những lợi ích khác nhau của dân chúng. Cách duy nhất để giải quyết được vấn đề này là cơ chế kiềm chế và đối trọng, đó là hạt nhân của lý thuyết phân chia quyền lực do Montesquieu đề xướng. Đấy là một trong những bài hay nhất trong tập Người Liên bang. [B][RIGHT]Thứ Sáu, ngày 8 tháng Hai năm 1788[/RIGHT] [/B] Gửi dân chúng tiểu bang New York, Giải pháp nào là giải pháp cuối cùng mà chúng ta sẽ sử dụng trong thực tế để duy trì sự phân quyền cần thiết giữa các nhánh chính quyền khác nhau, như được qui định trong Hiến pháp? Câu trả lời duy nhất có thể thấy được là trong khi tất cả những điều kiện xung quanh đều không đáp ứng yêu cầu đặt ra, thì các khiếm khuyết đó phải được xử lý bằng những qui định đúng đắn trong bản Hiến pháp để thiết lập một hệ thống chính quyền, trong đó, các nhánh chính quyền quan hệ và ràng buộc với nhau theo cách thích hợp và đặt những cơ quan này vào những vị trí, sao cho chúng sẽ kiểm soát được hoạt động của nhau. Tôi không định phân tích đầy đủ về hướng phát triển của ý tưởng quan trọng này, nhưng tôi cũng mạnh bạo đưa ra một vài nhận xét chung, hy vọng đưa chúng trở nên sáng sủa hơn, cho phép chúng ta hình thành sự phán xử chính xác hơn những nguyên lý và cấu trúc của chính phủ được Hội nghị Lập hiến xây dựng. Ðể đặt một nền tảng vững chắc cho sự phân chia các quyền lực khác nhau của chính quyền, điều mà tất thảy mọi người đều chấp nhận là cần thiết để duy trì tự do, hiển nhiên là mỗi nhánh chính quyền cần phải có ý chí độc lập của riêng mình. Vì vậy, cần phải qui định làm sao để những thành viên của mỗi nhánh càng phải ít liên quan đến sự bổ nhiệm những thành viên của những nhánh chính quyền khác. Nguyên lý này cần phải được tuân thủ chặt chẽ. Nó sẽ đòi hỏi rằng mọi sự bổ nhiệm của nhánh hành pháp, cơ quan lập pháp tối cao và những quan chức của Tòa Tư pháp hoàn toàn phải được bầu chọn trên một nền tảng chung của uy quyền, đó là dân chúng, nhưng phải thông qua những kênh riêng biệt, không liên quan đến nhau. Có lẽ một kế hoạch thiết lập các nhánh chính quyền như vậy, trong thực tế, ít khó khăn hơn so với những điều đã hình dung. Tuy nhiên, điều đó cũng gặp phải một vài khó khăn và các chi phí bổ sung cần cho việc thi hành kế hoạch đó. Do vậy, một vài sự lệch hướng khỏi nguyên lý này cũng phải được chấp nhận. Đặc biệt là qui định về việc thiết lập nhánh tư pháp. Sẽ không thích đáng nếu quá ràng buộc chặt chẽ vào nguyên lý đó. Trước hết, những phẩm chất đặc biệt quan trọng đối với những thẩm phán tòa án là hết sức cần thiết, nên cần có sự xem xét sơ bộ để đảm bảo chọn được các ứng cử viên đáp ứng tốt nhất những yêu cầu này. Thứ hai là vì họ có nhiệm kỳ lâu dài, nên những người được chọn vào nhánh tư pháp sẽ nhanh chóng mất hết mọi sự ràng buộc vào những cơ quan, hay cá nhân bầu chọn họ. Một điều hiển nhiên khác là những thành viên của mỗi nhánh chính quyền càng ít phụ thuộc vào những thành viên của các nhánh khác càng tốt, như các khoản lương bổng được cấp cho họ không thể để nhánh khác quyết định. Nếu Tổng thống hay các thẩm phán không được độc lập khỏi cơ quan lập pháp về khoản lương bổng thì sự độc lập của họ đối với những cơ quan khác chỉ còn là cái vẻ bề ngoài. Nhưng sự đảm bảo an toàn tốt nhất, ngăn chặn việc tập trung dần dần các quyền lực vào tay một cơ quan, là việc trao cho những người điều hành mỗi nhánh chính quyền những biện pháp hợp hiến cần thiết và những động cơ cá nhân để chống lại sự lạm quyền của những người khác. Điều khoản cho sự bảo đảm này trong mọi trường hợp phải được qui định tương xứng với mối nguy hiểm của sự xâm phạm đó. Tham vọng phải được sử dụng để chống lại tham vọng. Quyền lợi của cá nhân phải được ràng buộc với các quyền hợp hiến của chức vụ đó. Điều này phản ảnh bản chất của con người vì những công cụ như vậy là cần thiết để kiểm soát sự lạm quyền của chính phủ. Căn cứ vào bản chất của loài người, thì những biện pháp như vậy là hoàn toàn cần thiết để kiểm soát sự lạm quyền của chính phủ. Nhưng bản thân chính quyền là gì, nếu không phải là sự thể hiện lớn lao nhất bản chất của loài người? Nếu loài người là những thiên thần thì chẳng cần một chính phủ nào. Nếu những thiên thần cầm quyền thì những kiểm soát bên trong, hay từ bên ngoài, cũng chẳng cần thiết. Nhưng để hình thành một chính phủ được điều hành giữa người với người, khó khăn lớn nhất là chính quyền phải kiểm soát được những gì cơ quan này điều hành và bước tiếp theo phải tự kiểm soát chính mình. Một sự phụ thuộc vào dân chúng rõ ràng là sự kiểm soát cơ bản nhất đối với mọi chính quyền. Nhưng kinh nghiệm từng dạy loài người rằng cần phải có những sự cẩn trọng bổ sung cần thiết khác. Chính sách này sẽ hình thành những lợi ích đối trọng và trái ngược, nhằm tạo ra những động cơ tốt hơn, có thể nhận thấy trong toàn bộ hoạt động của loài người, của từng cá nhân cũng như của cả động đồng. Đặc biệt, chúng ta thấy điều này thể hiện rõ nhất trong việc phân bổ những quyền lực với mục tiêu phân chia và sắp xếp các cơ quan chính quyền theo cách thức sao cho cơ quan này sẽ kiểm soát được cơ quan kia, nơi mà lợi ích của mọi cá nhân sẽ chính là biện pháp bảo vệ quyền lợi của cả cộng đồng. Phát minh khôn ngoan này là vô cùng quan trọng trong việc phân chia quyền lực tối cao của mỗi nhà nước. Nhưng không thể trao cho mỗi nhánh chính quyền một quyền lực bằng nhau để tự bảo vệ mình. Trong chính phủ cộng hòa, uy quyền lập pháp tất yếu phải vượt trội nhất. Giải pháp cho sự bất lợi này là chia cơ quan lập pháp thành những viện khác nhau, với những phương pháp bầu chọn khác nhau, trên những nguyên lý hoạt động khác nhau, để mối liên hệ giữa các viện này sẽ là rất nhỏ bé, tới mức bản chất, chức năng hoạt động và sự kiểm soát của xã hội đối với các viện này chấp nhận được. Song, thậm chí có thể thiết lập thêm những đề phòng khác để chống lại sự lạm quyền nguy hiểm đó. Nhưng sức mạnh và uy quyền quá lớn của nhánh lập pháp khiến cơ quan này buộc phải được phân chia, thì mặt khác, sự yếu kém của nhánh hành pháp đòi phải củng cố nhánh quyền lực này. Quyền phủ quyết tuyệt đối trên mọi văn bản của cơ quan lập pháp phải được trao cho nhánh hành pháp. Nhưng có lẽ điều này vẫn chưa an toàn và có thể cũng chưa đủ hiệu quả. Trong những trường hợp bình thường, quyền lực này có thể không được sử dụng với sức mạnh cần thiết, song trong một số trường hợp đặc biệt, quyền lực này có thể bị lạm dụng. Có thể giải pháp về quyền phủ quyết tuyệt đối không cần thiết, nếu có mối quan hệ tốt đẹp giữa nhánh yếu hơn này của chính quyền và viện yếu hơn của nhánh chính quyền mạnh hơn. Theo đó, viện yếu hơn của nhánh chính quyền mạnh hơn sẽ bị ràng buộc bởi những quyền hợp hiến phải hỗ trợ cho nhánh yếu hơn kia của chính quyền, nếu viện đó không gắn quá chặt với quyền lợi của chính cơ quan mình? Nếu nguyên tắc cho những nhận xét đó là đúng đắn, tôi tin rằng nguyên tắc phân quyền quyền lực cần phải được áp dụng như một tiêu chuẩn cho mọi bản Hiến pháp tiểu bang và cho bản Hiến pháp liên bang. Nhưng sẽ thấy rằng nếu bản Hiến pháp liên bang không hoàn toàn phù hợp với nguyên tắc này, thì các bản Hiến pháp tiểu bang lại càng khó khăn để chấp nhận qui định đó. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
Top