Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ngan trang" data-source="post: 86855" data-attributes="member: 17223"><p><strong><p style="text-align: center">Người Liên bang Số 10 (tiếp theo)</p></strong></p><p style="text-align: center"><strong></p></strong></p><p style="text-align: center"><strong>Bài đăng trên tờ New York Packet, Tác giả: James Madison.</p><p></strong></p><p></p><p>Phải chăng những đạo luật quan trọng nhất của các cơ quan luật pháp, không chỉ liên quan đến quyền lợi của một vài cá nhân riêng rẽ mà liên quan đến quyền lợi của rất nhiều người lại chỉ do họ quyết định?</p><p></p><p>Vậy thì những tầng lớp khác nhau của những nhà lập pháp sẽ phán quyết điều gì, ngoài việc biện hộ và bảo vệ những lợi ích của phe phái mình? Một dự luật được đề xướng về việc cho tư nhân vay nợ sẽ dẫn tới điều gì? Những chủ nợ sẽ thống nhất thành một phe, còn những người vay nợ sẽ lập thành một phe khác. Công lý cần phải giữ cân bằng giữa hai phe đó.</p><p></p><p>Nhưng bản thân những phe phái đó là, và nhất định là, những người phán xử nên phe có đông người nhất hay nói cách khác, là phe phái mạnh nhất chắc hẳn sẽ thắng thế. Liệu có nên khuyến khích những nhà sản xuất nội địa bằng cách hạn chế nhập khẩu hàng hóa từ nước ngoài hay không? Và cần hạn chế ở mức độ nào? Đó là những vấn đề mà các chủ đất sẽ phán xét khác với các nhà sản xuất.</p><p></p><p>Có lẽ không một lời phán quyết của nhóm người nào hoàn toàn công bằng và dựa trên điều tốt đẹp của cả cộng đồng. Ngay việc xác định mức thuế cần đánh trên những mặt hàng hóa khác nhau là một đạo luật đòi hỏi tính công bằng và chính xác nhất, nhưng có lẽ, không một đạo luật nào lại không bị phe phái có uy quyền nhất lợi dụng và giẫm đạp lên những nguyên tắc công lý. Mỗi một xu mà các nhà lập pháp bắt tầng lớp hạ lưu đóng góp cũng chính là một xu mà giới quý tộc tiết kiệm được cho túi của riêng mình.</p><p></p><p>Thật vô ích để nói rằng những chính khách khôn ngoan có đủ khả năng điều chỉnh những xung đột lợi ích giữa những tầng lớp khác nhau và buộc họ phải làm theo điều có ích chung cho cả công cộng. Những chính khách khôn ngoan đó không phải lúc nào cũng giữ quyền lãnh đạo.</p><p></p><p>Hơn nữa, trong nhiều trường hợp, sự dung hòa các lợi ích đó còn phải tính đến những tác động gián tiếp và xa xôi khác mà rất hiếm khi vượt qua được mối lợi ích trước mắt của một phe phái nào đó muốn xóa bỏ quyền lợi của nhóm khác, hay đi ngược lại lợi ích chung của cả cộng đồng.</p><p></p><p>Những phân tích của chúng ta dẫn đến kết luận rằng động cơ và nguyên nhân của các phe phái là không thể xóa bỏ được nên giải pháp cho vấn đề đó chỉ được tìm thấy trong việc kiểm soát những ảnh hưởng tai hại của nạn bè phái.</p><p></p><p>Nếu một phe phái không phải là đa số, thì giải pháp đó chính là nguyên lý cộng hòa, với việc cho phép đa số đánh bại ý đồ nham hiểm của thiểu số, thông qua các cuộc bỏ phiếu thông thường. Phe thiểu số có thể cản trở chính quyền, có thể làm náo động xã hội, nhưng không thể thực thi được mưu đồ hay che giấu sự bạo động và nham hiểm của mình dưới vỏ bọc của Hiến pháp.</p><p></p><p>Nhưng khi phe phái đó lại chính là đa số, là hình mẫu của chính quyền đại chúng, chính quyền của dân, thì phe phái này có cơ hội hy sinh lợi ích của toàn xã hội, hay của các nhóm công dân khác, để mưu cầu lợi ích cho riêng mình. Ðể giữ an toàn cho quyền lợi chung xã hội và của các cá nhân chống lại mối nguy hiểm của phe đa số, đồng thời duy trì được tinh thần và hình thức của chính quyền dân chủ, là một mục tiêu vĩ đại mà việc nghiên cứu và thảo luận của chúng ta đang hướng tới.</p><p></p><p>Hãy để tôi nói thêm rằng mong ước cao cả nhất mà vì thế mô hình chính quyền này, nhằm thoát khỏi những điều xấu xa, tủi nhục mà chúng ta đã chứng kiến lâu nay, được đệ trình cho tất cả mọi dân chúng xem xét và chấp thuận.</p><p></p><p>Vậy làm thế nào để đạt được mục tiêu đó? Rõ ràng chỉ có thể có một trong hai giải pháp. Hoặc là phải ngăn chặn đa số đạt được một tâm trạng và lợi ích chung, hoặc đa số, nếu có chung một tâm trạng, cảm xúc và lợi ích chung như vậy, phải dùng các điều kiện địa lý và số lượng để ngăn chặn họ không có khả năng phối hợp và thi hành được ý định đàn áp của mình.</p><p></p><p>Nếu tâm trạng và cơ hội đó xảy ra, chúng ta đều biết rằng không thể tìm được giải pháp đáng tin cậy nào nhờ động cơ đạo đức hay tôn giáo. Cũng không thể tìm giải pháp dựa vào sự thiên kiến và bạo động của những cá nhân, dù sự kết hợp của họ là cần thiết vì sự kết hợp này cũng chỉ là thiểu số so với phe đa số kia.</p><p></p><p>Về vấn đề này, chúng ta có thể kết luận rằng trong một chế độ dân chủ thuần khiết, ý tôi là một xã hội gồm một số nhỏ những công dân hội họp và điều hành chính quyền theo tính chất cá nhân, sẽ chẳng có phương sách nào cứu chữa được những mưu toan của nạn bè phái. Hầu như trong mọi trường hợp, đa số dân chúng của xã hội này đều tìm được một tâm trạng chung hay mối quan tâm chung.</p><p></p><p>Cũng chính vì điều đó, thông qua trao đổi và hợp tác giữa mọi người mà chính quyền được hình thành. Khi đó, không gì kiểm soát được những sự xúi giục nhằm hy sinh lợi ích của phe phái yếu hơn hoặc một cá nhân bất bình nào đó. Những chế độ dân chủ thuần khiết như vậy đầy những cảnh tượng của sự bạo động, tranh giành và bất bình, nên an toàn cá nhân và quyền tư hữu không được đảm bảo. Nói chung, những chính thể như vậy thường không tồn tại lâu dài vì bị lật đổ bởi những cuộc nổi loạn trong nước.</p><p></p><p>Những lý thuyết gia chính trị ủng hộ những mô hình chính quyền này nghĩ rằng bằng cách giảm bớt quyền chính trị của cá nhân để dân chúng trở nên bình đẳng thì tất cả mọi người cũng hoàn toàn bình đẳng, sẽ giống nhau về ý kiến, về tâm trạng và những quyền sở hữu, là hoàn toàn sai lầm.</p><p></p><p>Một nhà nước cộng hòa, tôi cho rằng là một chính quyền, trong đó dân chúng được đại diện nhờ sự bầu cử, lại mở ra một triển vọng khác và hứa hẹn đem lại giải pháp cho nạn bè phái mà chúng ta đang tìm kiếm. Chúng ta sẽ xem xét những điểm khác biệt giữa chế độ cộng hòa và các nền dân chủ thuần tuý để rồi chúng ta sẽ hiểu được cả về bản chất và hiệu quả của giải pháp đó sẽ đạt được nhờ mô hình Liên bang.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ngan trang, post: 86855, member: 17223"] [B][CENTER]Người Liên bang Số 10 (tiếp theo) Bài đăng trên tờ New York Packet, Tác giả: James Madison.[/CENTER] [/B] Phải chăng những đạo luật quan trọng nhất của các cơ quan luật pháp, không chỉ liên quan đến quyền lợi của một vài cá nhân riêng rẽ mà liên quan đến quyền lợi của rất nhiều người lại chỉ do họ quyết định? Vậy thì những tầng lớp khác nhau của những nhà lập pháp sẽ phán quyết điều gì, ngoài việc biện hộ và bảo vệ những lợi ích của phe phái mình? Một dự luật được đề xướng về việc cho tư nhân vay nợ sẽ dẫn tới điều gì? Những chủ nợ sẽ thống nhất thành một phe, còn những người vay nợ sẽ lập thành một phe khác. Công lý cần phải giữ cân bằng giữa hai phe đó. Nhưng bản thân những phe phái đó là, và nhất định là, những người phán xử nên phe có đông người nhất hay nói cách khác, là phe phái mạnh nhất chắc hẳn sẽ thắng thế. Liệu có nên khuyến khích những nhà sản xuất nội địa bằng cách hạn chế nhập khẩu hàng hóa từ nước ngoài hay không? Và cần hạn chế ở mức độ nào? Đó là những vấn đề mà các chủ đất sẽ phán xét khác với các nhà sản xuất. Có lẽ không một lời phán quyết của nhóm người nào hoàn toàn công bằng và dựa trên điều tốt đẹp của cả cộng đồng. Ngay việc xác định mức thuế cần đánh trên những mặt hàng hóa khác nhau là một đạo luật đòi hỏi tính công bằng và chính xác nhất, nhưng có lẽ, không một đạo luật nào lại không bị phe phái có uy quyền nhất lợi dụng và giẫm đạp lên những nguyên tắc công lý. Mỗi một xu mà các nhà lập pháp bắt tầng lớp hạ lưu đóng góp cũng chính là một xu mà giới quý tộc tiết kiệm được cho túi của riêng mình. Thật vô ích để nói rằng những chính khách khôn ngoan có đủ khả năng điều chỉnh những xung đột lợi ích giữa những tầng lớp khác nhau và buộc họ phải làm theo điều có ích chung cho cả công cộng. Những chính khách khôn ngoan đó không phải lúc nào cũng giữ quyền lãnh đạo. Hơn nữa, trong nhiều trường hợp, sự dung hòa các lợi ích đó còn phải tính đến những tác động gián tiếp và xa xôi khác mà rất hiếm khi vượt qua được mối lợi ích trước mắt của một phe phái nào đó muốn xóa bỏ quyền lợi của nhóm khác, hay đi ngược lại lợi ích chung của cả cộng đồng. Những phân tích của chúng ta dẫn đến kết luận rằng động cơ và nguyên nhân của các phe phái là không thể xóa bỏ được nên giải pháp cho vấn đề đó chỉ được tìm thấy trong việc kiểm soát những ảnh hưởng tai hại của nạn bè phái. Nếu một phe phái không phải là đa số, thì giải pháp đó chính là nguyên lý cộng hòa, với việc cho phép đa số đánh bại ý đồ nham hiểm của thiểu số, thông qua các cuộc bỏ phiếu thông thường. Phe thiểu số có thể cản trở chính quyền, có thể làm náo động xã hội, nhưng không thể thực thi được mưu đồ hay che giấu sự bạo động và nham hiểm của mình dưới vỏ bọc của Hiến pháp. Nhưng khi phe phái đó lại chính là đa số, là hình mẫu của chính quyền đại chúng, chính quyền của dân, thì phe phái này có cơ hội hy sinh lợi ích của toàn xã hội, hay của các nhóm công dân khác, để mưu cầu lợi ích cho riêng mình. Ðể giữ an toàn cho quyền lợi chung xã hội và của các cá nhân chống lại mối nguy hiểm của phe đa số, đồng thời duy trì được tinh thần và hình thức của chính quyền dân chủ, là một mục tiêu vĩ đại mà việc nghiên cứu và thảo luận của chúng ta đang hướng tới. Hãy để tôi nói thêm rằng mong ước cao cả nhất mà vì thế mô hình chính quyền này, nhằm thoát khỏi những điều xấu xa, tủi nhục mà chúng ta đã chứng kiến lâu nay, được đệ trình cho tất cả mọi dân chúng xem xét và chấp thuận. Vậy làm thế nào để đạt được mục tiêu đó? Rõ ràng chỉ có thể có một trong hai giải pháp. Hoặc là phải ngăn chặn đa số đạt được một tâm trạng và lợi ích chung, hoặc đa số, nếu có chung một tâm trạng, cảm xúc và lợi ích chung như vậy, phải dùng các điều kiện địa lý và số lượng để ngăn chặn họ không có khả năng phối hợp và thi hành được ý định đàn áp của mình. Nếu tâm trạng và cơ hội đó xảy ra, chúng ta đều biết rằng không thể tìm được giải pháp đáng tin cậy nào nhờ động cơ đạo đức hay tôn giáo. Cũng không thể tìm giải pháp dựa vào sự thiên kiến và bạo động của những cá nhân, dù sự kết hợp của họ là cần thiết vì sự kết hợp này cũng chỉ là thiểu số so với phe đa số kia. Về vấn đề này, chúng ta có thể kết luận rằng trong một chế độ dân chủ thuần khiết, ý tôi là một xã hội gồm một số nhỏ những công dân hội họp và điều hành chính quyền theo tính chất cá nhân, sẽ chẳng có phương sách nào cứu chữa được những mưu toan của nạn bè phái. Hầu như trong mọi trường hợp, đa số dân chúng của xã hội này đều tìm được một tâm trạng chung hay mối quan tâm chung. Cũng chính vì điều đó, thông qua trao đổi và hợp tác giữa mọi người mà chính quyền được hình thành. Khi đó, không gì kiểm soát được những sự xúi giục nhằm hy sinh lợi ích của phe phái yếu hơn hoặc một cá nhân bất bình nào đó. Những chế độ dân chủ thuần khiết như vậy đầy những cảnh tượng của sự bạo động, tranh giành và bất bình, nên an toàn cá nhân và quyền tư hữu không được đảm bảo. Nói chung, những chính thể như vậy thường không tồn tại lâu dài vì bị lật đổ bởi những cuộc nổi loạn trong nước. Những lý thuyết gia chính trị ủng hộ những mô hình chính quyền này nghĩ rằng bằng cách giảm bớt quyền chính trị của cá nhân để dân chúng trở nên bình đẳng thì tất cả mọi người cũng hoàn toàn bình đẳng, sẽ giống nhau về ý kiến, về tâm trạng và những quyền sở hữu, là hoàn toàn sai lầm. Một nhà nước cộng hòa, tôi cho rằng là một chính quyền, trong đó dân chúng được đại diện nhờ sự bầu cử, lại mở ra một triển vọng khác và hứa hẹn đem lại giải pháp cho nạn bè phái mà chúng ta đang tìm kiếm. Chúng ta sẽ xem xét những điểm khác biệt giữa chế độ cộng hòa và các nền dân chủ thuần tuý để rồi chúng ta sẽ hiểu được cả về bản chất và hiệu quả của giải pháp đó sẽ đạt được nhờ mô hình Liên bang. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
Top