Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ngan trang" data-source="post: 86845" data-attributes="member: 17223"><p><strong><p style="text-align: center">Thư của Henry Lee, đại biểu Quốc hội tiểu bang Virginia gửi Thống đốc Edmund Randolph</p><p></strong></p><p></p><p>Richard Henry Lee (1732-1794) là một lãnh tụ của cuộc Cách mạng Mỹ. Chính ông là người khởi xướng nền độc lập cho các thuộc địa với lời tuyên bố bất hủ năm 1776: "…rằng những thuộc địa thống nhất này là và phải có quyền là các quốc gia tự do và độc lập”.</p><p></p><p>Chính tuyên bố này của ông làm tiền đề cho Thomas Jefferson viết bản Tuyên ngôn Độc lập. Nhưng cũng giống như G. Mason, Henry Lee là người mạnh mẽ bảo vệ quyền tự do của con người. Vì thế, ông kịch liệt phản đối bản Hiến pháp.</p><p></p><p>Trong bức thư sau gửi Edmund Randolph, ông trình bày những điều phản đối của mình, như việc thiếu vắng Tuyên ngôn Nhân quyền và không có qui định về việc xét xử bởi một ban bồi thẩm, hy vọng nhận được sự ủng hộ của Randolph, người ông biết là cũng không ký vào văn kiện này.</p><p></p><p>Với những nỗ lực không mệt mỏi đó, Henry Lee đã có những đóng góp to lớn cho việc xây dựng Tuyên ngôn Nhân quyền sau này, thứ công cụ hiệu quả nhất bảo vệ tự do và nhân quyền của con người.</p><p></p><p><strong><p style="text-align: right">[Trích dẫn]</p></strong></p><p style="text-align: right"><strong></p></strong></p><p style="text-align: right"><strong>New York, ngày 16 tháng Mười năm 1787</p><p></strong></p><p></p><p>Cho đến nay, một nguyên tắc rất cơ bản trong mọi chính quyền được cân bằng và đối trọng hoàn hảo là những Viện lập pháp khác nhau không được dính líu đến nhau, còn các quyền hành pháp và lập pháp cũng phải được tách biệt. Trong bản Hiến pháp mới, cả Tổng thống và Thượng viện đều có quyền hành pháp, và cũng chỉ cần hai phần ba Quốc hội cũng có quyền này.</p><p></p><p>Trong một số trường hợp quan trọng, (như việc phê chuẩn các hiệp ước sẽ trở thành các bộ luật trên mảnh đất này), họ có cả quyền lập pháp và hành pháp. Họ kết hợp với nhau bổ nhiệm tất cả các viên chức chính quyền, cả dân sự và quân sự. Rồi Thượng viện lại tiến hành mọi vụ luận tội chính bản thân họ và những viên chức do họ bổ nhiệm.</p><p></p><p>Liệu đó có phải là sự kết hợp ghê gớm nhất những quyền lực như vậy chỉ trong một vài người không? Và ai có đủ khả năng để tìm ra người chịu trách nhiệm trong sự kết hợp quá mức này? Hay liệu ai có thể nói thứ quyền lực ghê gớm mà không hề phải chịu trách nhiệm đó được trao cho những người cai trị có an toàn cho sự tự do của họ không? Hiển nhiên, nguy cơ luận tội chẳng là gì đối với họ cả mà cũng chẳng là gì với bất kỳ ai trong số họ vì tôi cho là có rất ít sự kiểm soát đối với cơ quan này.</p><p></p><p>Tổng thống có nhiệm kỳ bốn năm và Virginia có một phiếu trong số 13 phiếu chọn ông ta, nhưng phiếu thứ 13 này lại không thuộc dân chúng mà thuộc về các đại cử tri, hai người được bầu chọn từ dân chúng. Thượng viện có nhiệm kỳ 6 năm, và trong việc chọn Tổng thống, tiểu bang lớn nhất này cũng chỉ có một phiếu bầu, nhưng lá phiếu này cũng không phải thuộc dân chúng mà là của hai đại cử tri tại Thượng viện.</p><p></p><p>Ðiều này thể hiện trách nhiệm quá ít ỏi đối với người dân đã ủy nhiệm cho họ, dù cho có điều khoản qui định về sự luận tội. Do vậy, thưa Ngài, tôi có thể hoàn toàn nói rằng hoặc là một nền quân chủ hay sự cai trị của tầng lớp quý tộc sẽ hình thành, và đó là thứ chính quyền tồi tệ nhất.</p><p></p><p>Một sự thật không thể chối cãi là bản Hiến pháp mới này, ngay trong các nguyên tắc cơ bản đầu tiên, đã là hệ thống chính trị vô cùng nguy hiểm của bè lũ đầu sỏ. Hiển nhiên thứ chính quyền mà chỉ của một số ít người là thứ chính quyền tồi tệ nhất trong số tất cả các chính quyền.</p><p></p><p>Trong văn bản này, sự kiểm soát duy nhất tuân theo các nguyên tắc dân chủ là Hạ viện. Nhưng tôi tin rằng cơ quan này có lẽ chỉ đáng được gọi là cái giẻ rách của quyền đại diện, vì chỉ cần nhìn qua cũng thấy viện này với quá ít quyền lực sẽ có quá ít ảnh hưởng để thúc đẩy một chính quyền tốt và kiềm chế một chính quyền xấu. Nhưng Viện được tổ chức kém cỏi đó được trao những quyền lực nào?</p><p></p><p>Đó là quyền xét xử cái gọi là sự thịnh vượng chung của đất nước; và những phán xét như vậy, nếu trở thành những đạo luật của Quốc hội, sẽ là những điều luật tối thượng trên mảnh đất này. Nhưng đối với những quyền tất yếu phải có đối với mọi hệ thống pháp luật của con người thì lại không hề được đảm bảo, như dưới hình thức Tuyên ngôn nhân quyền, như Ngài Blackstone đòi hỏi, để đảm bảo những quyền còn lại của con người sẽ không bị trao nộp nốt cho chính quyền.</p><p></p><p>Thực vậy, những quyền đó chẳng cần phải trao cho chính quyền vì bất kỳ mục đích nào. Những quyền tự do tín ngưỡng, tự do báo chí, và quyền được xét xử bởi một bồi thẩm đoàn, đều bị phó mặc. Bản Hiến pháp này tuyên bố rằng những vụ trọng tội sẽ được xét xử bởi một đoàn bồi thẩm. Nhưng bồi thẩm nào? Bản Hiến pháp qui định là những bồi thẩm tại tiểu bang đó. Nhưng ai sẽ trở thành bồi thẩm trong một tiểu bang rộng lớn tới 50 đến 700 dặm như vậy? Tòa án này, dù là đối với những vụ trọng tội, đều không đủ năng lực và trong những vụ án dân sự cũng đầy sai sót hay chểnh mảng.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ngan trang, post: 86845, member: 17223"] [B][CENTER]Thư của Henry Lee, đại biểu Quốc hội tiểu bang Virginia gửi Thống đốc Edmund Randolph[/CENTER] [/B] Richard Henry Lee (1732-1794) là một lãnh tụ của cuộc Cách mạng Mỹ. Chính ông là người khởi xướng nền độc lập cho các thuộc địa với lời tuyên bố bất hủ năm 1776: "…rằng những thuộc địa thống nhất này là và phải có quyền là các quốc gia tự do và độc lập”. Chính tuyên bố này của ông làm tiền đề cho Thomas Jefferson viết bản Tuyên ngôn Độc lập. Nhưng cũng giống như G. Mason, Henry Lee là người mạnh mẽ bảo vệ quyền tự do của con người. Vì thế, ông kịch liệt phản đối bản Hiến pháp. Trong bức thư sau gửi Edmund Randolph, ông trình bày những điều phản đối của mình, như việc thiếu vắng Tuyên ngôn Nhân quyền và không có qui định về việc xét xử bởi một ban bồi thẩm, hy vọng nhận được sự ủng hộ của Randolph, người ông biết là cũng không ký vào văn kiện này. Với những nỗ lực không mệt mỏi đó, Henry Lee đã có những đóng góp to lớn cho việc xây dựng Tuyên ngôn Nhân quyền sau này, thứ công cụ hiệu quả nhất bảo vệ tự do và nhân quyền của con người. [B][RIGHT][Trích dẫn] New York, ngày 16 tháng Mười năm 1787[/RIGHT] [/B] Cho đến nay, một nguyên tắc rất cơ bản trong mọi chính quyền được cân bằng và đối trọng hoàn hảo là những Viện lập pháp khác nhau không được dính líu đến nhau, còn các quyền hành pháp và lập pháp cũng phải được tách biệt. Trong bản Hiến pháp mới, cả Tổng thống và Thượng viện đều có quyền hành pháp, và cũng chỉ cần hai phần ba Quốc hội cũng có quyền này. Trong một số trường hợp quan trọng, (như việc phê chuẩn các hiệp ước sẽ trở thành các bộ luật trên mảnh đất này), họ có cả quyền lập pháp và hành pháp. Họ kết hợp với nhau bổ nhiệm tất cả các viên chức chính quyền, cả dân sự và quân sự. Rồi Thượng viện lại tiến hành mọi vụ luận tội chính bản thân họ và những viên chức do họ bổ nhiệm. Liệu đó có phải là sự kết hợp ghê gớm nhất những quyền lực như vậy chỉ trong một vài người không? Và ai có đủ khả năng để tìm ra người chịu trách nhiệm trong sự kết hợp quá mức này? Hay liệu ai có thể nói thứ quyền lực ghê gớm mà không hề phải chịu trách nhiệm đó được trao cho những người cai trị có an toàn cho sự tự do của họ không? Hiển nhiên, nguy cơ luận tội chẳng là gì đối với họ cả mà cũng chẳng là gì với bất kỳ ai trong số họ vì tôi cho là có rất ít sự kiểm soát đối với cơ quan này. Tổng thống có nhiệm kỳ bốn năm và Virginia có một phiếu trong số 13 phiếu chọn ông ta, nhưng phiếu thứ 13 này lại không thuộc dân chúng mà thuộc về các đại cử tri, hai người được bầu chọn từ dân chúng. Thượng viện có nhiệm kỳ 6 năm, và trong việc chọn Tổng thống, tiểu bang lớn nhất này cũng chỉ có một phiếu bầu, nhưng lá phiếu này cũng không phải thuộc dân chúng mà là của hai đại cử tri tại Thượng viện. Ðiều này thể hiện trách nhiệm quá ít ỏi đối với người dân đã ủy nhiệm cho họ, dù cho có điều khoản qui định về sự luận tội. Do vậy, thưa Ngài, tôi có thể hoàn toàn nói rằng hoặc là một nền quân chủ hay sự cai trị của tầng lớp quý tộc sẽ hình thành, và đó là thứ chính quyền tồi tệ nhất. Một sự thật không thể chối cãi là bản Hiến pháp mới này, ngay trong các nguyên tắc cơ bản đầu tiên, đã là hệ thống chính trị vô cùng nguy hiểm của bè lũ đầu sỏ. Hiển nhiên thứ chính quyền mà chỉ của một số ít người là thứ chính quyền tồi tệ nhất trong số tất cả các chính quyền. Trong văn bản này, sự kiểm soát duy nhất tuân theo các nguyên tắc dân chủ là Hạ viện. Nhưng tôi tin rằng cơ quan này có lẽ chỉ đáng được gọi là cái giẻ rách của quyền đại diện, vì chỉ cần nhìn qua cũng thấy viện này với quá ít quyền lực sẽ có quá ít ảnh hưởng để thúc đẩy một chính quyền tốt và kiềm chế một chính quyền xấu. Nhưng Viện được tổ chức kém cỏi đó được trao những quyền lực nào? Đó là quyền xét xử cái gọi là sự thịnh vượng chung của đất nước; và những phán xét như vậy, nếu trở thành những đạo luật của Quốc hội, sẽ là những điều luật tối thượng trên mảnh đất này. Nhưng đối với những quyền tất yếu phải có đối với mọi hệ thống pháp luật của con người thì lại không hề được đảm bảo, như dưới hình thức Tuyên ngôn nhân quyền, như Ngài Blackstone đòi hỏi, để đảm bảo những quyền còn lại của con người sẽ không bị trao nộp nốt cho chính quyền. Thực vậy, những quyền đó chẳng cần phải trao cho chính quyền vì bất kỳ mục đích nào. Những quyền tự do tín ngưỡng, tự do báo chí, và quyền được xét xử bởi một bồi thẩm đoàn, đều bị phó mặc. Bản Hiến pháp này tuyên bố rằng những vụ trọng tội sẽ được xét xử bởi một đoàn bồi thẩm. Nhưng bồi thẩm nào? Bản Hiến pháp qui định là những bồi thẩm tại tiểu bang đó. Nhưng ai sẽ trở thành bồi thẩm trong một tiểu bang rộng lớn tới 50 đến 700 dặm như vậy? Tòa án này, dù là đối với những vụ trọng tội, đều không đủ năng lực và trong những vụ án dân sự cũng đầy sai sót hay chểnh mảng. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
Top