Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ngan trang" data-source="post: 86844" data-attributes="member: 17223"><p><strong><p style="text-align: center">Lý do George Mason không ký vào bản Hiến pháp</p><p></strong></p><p></p><p>George Mason, đại biểu Virginia, là một trong ba người có mặt trong ngày họp cuối cùng tại Hội nghị, nhưng từ chối ký vào bản Hiến pháp. Ông cũng là một trong những người mạnh mẽ nhất đấu tranh cho quyền của con người.</p><p></p><p>Sau này, nhờ những nỗ lực của mình, Tuyên ngôn nhân quyền, bảo đảm các quyền tự do của con người, đã được hình thành và phê chuẩn. Bản tuyên bố dưới đây trình bày những ý kiến bất đồng của ông đối với các điểm của bản Hiến pháp.</p><p></p><p><strong>[Trích dẫn]</strong></p><p></p><p>…Trong văn kiện này hoàn toàn không có Tuyên ngôn nhân quyền. Luật pháp của liên bang là tối thượng đối với mọi điều luật và hiến pháp tiểu bang, nên Tuyên ngôn nhân quyền của từng tiểu bang cũng sẽ không được đảm bảo mà dân chúng cũng không được hưởng, dù chỉ là lợi ích của những đạo luật thông thường, không dựa trên nền tảng nào khác, ngoài những điều được Hiến pháp của các tiểu bang qui định.</p><p></p><p>Hạ viện không phải là cơ quan đại diện thật sự mà chỉ là cái bóng mờ nhạt, không thể tạo ra những thông tin chính xác trong cơ quan lập pháp này, hay mang lại niềm tin cho dân chúng. Do vậy, luật pháp thường được những người ít liên quan và chẳng hiểu gì về tác dụng cũng như hậu quả của những bộ luật này xây dựng.</p><p></p><p>Mặc dù không đại diện cho người dân và cũng chẳng chịu trách nhiệm trước dân chúng, nhưng Thượng viện lại có quyền thay đổi tất cả các đạo luật thuế và những đạo luật liên quan đến tiền tệ và lương bổng của các viên chức chính phủ, cũng như những người được họ kết hợp với Tổng thống Hợp chúng quốc bổ nhiệm.</p><p></p><p>Với những quyền lực to lớn như quyền bổ nhiệm đại sứ và tất cả các viên chức hành chính, quyền ký kết các hiệp ước và tiến hành các vụ luận tội, họ kết hợp với bộ máy hành pháp tối cao hợp thành một viện nữa của cơ quan lập pháp. Điều này sẽ phá hỏng bất kỳ sự cân bằng nào trong chính quyền và cho phép họ chiếm đoạt bất cứ điều gì mà họ muốn đối với quyền lợi và tự do của dân chúng.</p><p></p><p>Việc bộ máy tư pháp của Hợp chúng quốc cũng được thiết lập và mở rộng sẽ cướp quyền và phá hỏng nền tư pháp của các tiểu bang, bằng việc hình thành những bộ luật rối rắm, vô ích, tốn kém và hầu như không thể mang lại công bằng cho đa số người dân như ở nước Anh và làm cho người giàu lấn át và chèn ép người nghèo.</p><p></p><p>Tổng thống Hợp chúng quốc không có một hội đồng cố vấn hợp hiến, một cơ quan hiển nhiên là cần thiết trong bất kỳ chính quyền an toàn và bình thường nào. Do vậy, ông ta sẽ không được cung cấp các thông tin và các lời khuyên đúng đắn, nên thường sẽ bị điều khiển bởi những kẻ nhỏ nhen và xu nịnh.</p><p></p><p>Hoặc ông ta sẽ trở thành một công cụ của Thượng viện, hay của Hội đồng Quốc gia, bao gồm các viên chức chủ chốt trong các bộ lớn. Đó là hội đồng tồi tệ và nguy hiểm nhất trong một đất nước tự do vì họ có thể gây ra bất kỳ tai họa nào, hay ban hành các đạo luật hà khắc để tự bảo vệ mình, hoặc ngăn chặn mọi nỗ lực nhằm luận tội họ.</p><p></p><p>Trong khi đó, nếu một Hội đồng Quốc gia được hình thành (như đã được đề nghị), bao gồm 6 thành viên, 2 từ các tiểu bang phía Tây (miền Trung), 2 từ các tiểu bang phía Bắc (New England) và 2 từ các tiểu bang miền Nam do Hạ viện bầu chọn, với cùng nhiệm kỳ và sự luân phiên như Thượng viện, thì nền hành pháp chắc chắn sẽ an toàn và nhận được các thông tin chính xác và các lời khuyên đúng đắn. Chủ tịch Hội đồng này sẽ là Phó Tổng thống Hợp chúng quốc, có thể thay thế bất cứ khi nào Tổng thống không thể đảm đương được nhiệm vụ.</p><p></p><p>Do sự thiếu vắng rất nguy hiểm của một Hội đồng Quốc gia làm nảy sinh quyền lực không chính đáng của Thượng viện trong việc bổ nhiệm các viên chức chính quyền và sự phụ thuộc cũng như mối quan hệ nguy hiểm giữa Thượng viện và Tổng thống. Do vậy, lại xuất hiện một viên chức không cần thiết là Phó Tổng thống chỉ để làm Chủ tịch Thượng viện. Ðó là sự pha trộn rất nguy hiểm giữa quyền hành pháp và lập pháp.</p><p></p><p>Tổng thống Hợp chúng quốc có quyền không hạn chế trong việc ân xá tội phản quốc, đôi khi lại là những người bị ông ta đã xúi giục một cách bí mật, nhằm ngăn cản cuộc điều tra tội lỗi của chính ông ta. Bằng việc tuyên bố mọi hiệp ước đều là tối thượng trên mảnh đất này, Tổng thống và Thượng viện, trong nhiều trường hợp, có toàn quyền lập pháp. Điều nguy hiểm này có thể tránh được nếu đòi hỏi cần phải có sự chấp thuận của Hạ viện, nơi các bản hiệp ước này được soạn thảo và ký kết một cách an toàn.</p><p></p><p>Bằng cách chỉ cần một đa số thường thông qua luật về đất đai và thương mại, nền kinh tế của 5 tiểu bang miền Nam (những bang hoàn toàn khác biệt về điều kiện địa lý với 8 bang miền Bắc và miền Ðông) sẽ bị tàn phá do những bộ luật nóng vội và tàn nhẫn có thể được ký kết, cho phép các nhà buôn miền Bắc không chỉ bán với giá quá cao mà còn được độc quyền trong việc buôn bán hàng hóa với giá tự ấn định, trong nhiều năm sẽ tàn phá nông nghiệp và làm bần cùng hóa dân chúng của miền Nam.</p><p></p><p>Điều này còn nguy hiểm hơn bởi những gì mà bên này giành được lại chính là những thiệt hại của bên kia. Trong khi đó, nếu việc này đòi hỏi sự phê chuẩn của 2/3 các thành viên của cả hai Viện chắc chắn sẽ tạo ra sự bình đẳng cùng có lợi, thúc đẩy sự thịnh vượng chung và bác bỏ những bộ luật không thể chấp nhận được trước khi gửi cho Tổng thống phê chuẩn.</p><p></p><p>Trong những quyền lực liệt kê trong bản Hiến pháp, Quốc hội được trao độc quyền trong các vấn đề thương mại. Điều này sẽ gây nên những tội lỗi mới và cho phép Quốc hội có quyền thi hành những biện pháp trừng phạt khắc nghiệt. Quốc hội có thể tự tăng thêm quyền lực cho mình, nếu họ cho là cần thiết, nên các cơ quan lập pháp tiểu bang không được đảm bảo các quyền hiện giờ vẫn còn nằm trong tay họ, hay trong tay dân chúng. Không hề có tuyên bố nào bảo đảm quyền tự do báo chí, quyền xét xử bởi một ban bồi thẩm, hay đề phòng những nguy hiểm phát sinh bởi một đội quân thường trực được thiết lập trong thời bình.</p><p></p><p>Các cơ quan lập pháp tiểu bang bị hạn chế quyền đặt và thu thuế xuất khẩu trên chính những hàng hóa do họ sản xuất ra, còn cơ quan lập pháp liên bang lại bị ràng buộc trong việc ngăn cấm nhập khẩu nô lệ trong 20 năm, dù những nô lệ này sẽ làm cho nước Mỹ yếu hơn, dễ bị tổn thương hơn và ít có khả năng tự bảo vệ hơn.</p><p></p><p>Cả hai cơ quan lập pháp tiểu bang và liên bang đều bị cấm ban hành các bộ luật hồi tố, dù điều này chưa bao giờ xảy ra, nhưng có thể cơ quan lập pháp buộc phải ban hành những bộ luật như vậy khi cần thiết, hay khi sự an toàn chung của cả xã hội đòi hỏi, sẽ mãi mãi là mối bất hòa trong mọi bản Hiến pháp của liên minh, và rồi sẽ là tiền lệ cho những sửa đổi khác nữa.</p><p></p><p>Mô hình chính quyền này sẽ khởi đầu dưới dạng một thể chế quý tộc ôn hòa. Nhưng không thể dự báo trước liệu mô hình này sẽ đi đến đâu trong quá trình vận hành. Nó có thể hình thành một nền quân chủ hay một thể chế quý tộc tham nhũng và áp bức. Dường như rồi đây, chính quyền được lập ra sẽ dao động giữa hai thái cực để rồi tất yếu sẽ rơi vào cái này hay cái kia mà thôi.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ngan trang, post: 86844, member: 17223"] [B][CENTER]Lý do George Mason không ký vào bản Hiến pháp[/CENTER] [/B] George Mason, đại biểu Virginia, là một trong ba người có mặt trong ngày họp cuối cùng tại Hội nghị, nhưng từ chối ký vào bản Hiến pháp. Ông cũng là một trong những người mạnh mẽ nhất đấu tranh cho quyền của con người. Sau này, nhờ những nỗ lực của mình, Tuyên ngôn nhân quyền, bảo đảm các quyền tự do của con người, đã được hình thành và phê chuẩn. Bản tuyên bố dưới đây trình bày những ý kiến bất đồng của ông đối với các điểm của bản Hiến pháp. [B][Trích dẫn][/B] …Trong văn kiện này hoàn toàn không có Tuyên ngôn nhân quyền. Luật pháp của liên bang là tối thượng đối với mọi điều luật và hiến pháp tiểu bang, nên Tuyên ngôn nhân quyền của từng tiểu bang cũng sẽ không được đảm bảo mà dân chúng cũng không được hưởng, dù chỉ là lợi ích của những đạo luật thông thường, không dựa trên nền tảng nào khác, ngoài những điều được Hiến pháp của các tiểu bang qui định. Hạ viện không phải là cơ quan đại diện thật sự mà chỉ là cái bóng mờ nhạt, không thể tạo ra những thông tin chính xác trong cơ quan lập pháp này, hay mang lại niềm tin cho dân chúng. Do vậy, luật pháp thường được những người ít liên quan và chẳng hiểu gì về tác dụng cũng như hậu quả của những bộ luật này xây dựng. Mặc dù không đại diện cho người dân và cũng chẳng chịu trách nhiệm trước dân chúng, nhưng Thượng viện lại có quyền thay đổi tất cả các đạo luật thuế và những đạo luật liên quan đến tiền tệ và lương bổng của các viên chức chính phủ, cũng như những người được họ kết hợp với Tổng thống Hợp chúng quốc bổ nhiệm. Với những quyền lực to lớn như quyền bổ nhiệm đại sứ và tất cả các viên chức hành chính, quyền ký kết các hiệp ước và tiến hành các vụ luận tội, họ kết hợp với bộ máy hành pháp tối cao hợp thành một viện nữa của cơ quan lập pháp. Điều này sẽ phá hỏng bất kỳ sự cân bằng nào trong chính quyền và cho phép họ chiếm đoạt bất cứ điều gì mà họ muốn đối với quyền lợi và tự do của dân chúng. Việc bộ máy tư pháp của Hợp chúng quốc cũng được thiết lập và mở rộng sẽ cướp quyền và phá hỏng nền tư pháp của các tiểu bang, bằng việc hình thành những bộ luật rối rắm, vô ích, tốn kém và hầu như không thể mang lại công bằng cho đa số người dân như ở nước Anh và làm cho người giàu lấn át và chèn ép người nghèo. Tổng thống Hợp chúng quốc không có một hội đồng cố vấn hợp hiến, một cơ quan hiển nhiên là cần thiết trong bất kỳ chính quyền an toàn và bình thường nào. Do vậy, ông ta sẽ không được cung cấp các thông tin và các lời khuyên đúng đắn, nên thường sẽ bị điều khiển bởi những kẻ nhỏ nhen và xu nịnh. Hoặc ông ta sẽ trở thành một công cụ của Thượng viện, hay của Hội đồng Quốc gia, bao gồm các viên chức chủ chốt trong các bộ lớn. Đó là hội đồng tồi tệ và nguy hiểm nhất trong một đất nước tự do vì họ có thể gây ra bất kỳ tai họa nào, hay ban hành các đạo luật hà khắc để tự bảo vệ mình, hoặc ngăn chặn mọi nỗ lực nhằm luận tội họ. Trong khi đó, nếu một Hội đồng Quốc gia được hình thành (như đã được đề nghị), bao gồm 6 thành viên, 2 từ các tiểu bang phía Tây (miền Trung), 2 từ các tiểu bang phía Bắc (New England) và 2 từ các tiểu bang miền Nam do Hạ viện bầu chọn, với cùng nhiệm kỳ và sự luân phiên như Thượng viện, thì nền hành pháp chắc chắn sẽ an toàn và nhận được các thông tin chính xác và các lời khuyên đúng đắn. Chủ tịch Hội đồng này sẽ là Phó Tổng thống Hợp chúng quốc, có thể thay thế bất cứ khi nào Tổng thống không thể đảm đương được nhiệm vụ. Do sự thiếu vắng rất nguy hiểm của một Hội đồng Quốc gia làm nảy sinh quyền lực không chính đáng của Thượng viện trong việc bổ nhiệm các viên chức chính quyền và sự phụ thuộc cũng như mối quan hệ nguy hiểm giữa Thượng viện và Tổng thống. Do vậy, lại xuất hiện một viên chức không cần thiết là Phó Tổng thống chỉ để làm Chủ tịch Thượng viện. Ðó là sự pha trộn rất nguy hiểm giữa quyền hành pháp và lập pháp. Tổng thống Hợp chúng quốc có quyền không hạn chế trong việc ân xá tội phản quốc, đôi khi lại là những người bị ông ta đã xúi giục một cách bí mật, nhằm ngăn cản cuộc điều tra tội lỗi của chính ông ta. Bằng việc tuyên bố mọi hiệp ước đều là tối thượng trên mảnh đất này, Tổng thống và Thượng viện, trong nhiều trường hợp, có toàn quyền lập pháp. Điều nguy hiểm này có thể tránh được nếu đòi hỏi cần phải có sự chấp thuận của Hạ viện, nơi các bản hiệp ước này được soạn thảo và ký kết một cách an toàn. Bằng cách chỉ cần một đa số thường thông qua luật về đất đai và thương mại, nền kinh tế của 5 tiểu bang miền Nam (những bang hoàn toàn khác biệt về điều kiện địa lý với 8 bang miền Bắc và miền Ðông) sẽ bị tàn phá do những bộ luật nóng vội và tàn nhẫn có thể được ký kết, cho phép các nhà buôn miền Bắc không chỉ bán với giá quá cao mà còn được độc quyền trong việc buôn bán hàng hóa với giá tự ấn định, trong nhiều năm sẽ tàn phá nông nghiệp và làm bần cùng hóa dân chúng của miền Nam. Điều này còn nguy hiểm hơn bởi những gì mà bên này giành được lại chính là những thiệt hại của bên kia. Trong khi đó, nếu việc này đòi hỏi sự phê chuẩn của 2/3 các thành viên của cả hai Viện chắc chắn sẽ tạo ra sự bình đẳng cùng có lợi, thúc đẩy sự thịnh vượng chung và bác bỏ những bộ luật không thể chấp nhận được trước khi gửi cho Tổng thống phê chuẩn. Trong những quyền lực liệt kê trong bản Hiến pháp, Quốc hội được trao độc quyền trong các vấn đề thương mại. Điều này sẽ gây nên những tội lỗi mới và cho phép Quốc hội có quyền thi hành những biện pháp trừng phạt khắc nghiệt. Quốc hội có thể tự tăng thêm quyền lực cho mình, nếu họ cho là cần thiết, nên các cơ quan lập pháp tiểu bang không được đảm bảo các quyền hiện giờ vẫn còn nằm trong tay họ, hay trong tay dân chúng. Không hề có tuyên bố nào bảo đảm quyền tự do báo chí, quyền xét xử bởi một ban bồi thẩm, hay đề phòng những nguy hiểm phát sinh bởi một đội quân thường trực được thiết lập trong thời bình. Các cơ quan lập pháp tiểu bang bị hạn chế quyền đặt và thu thuế xuất khẩu trên chính những hàng hóa do họ sản xuất ra, còn cơ quan lập pháp liên bang lại bị ràng buộc trong việc ngăn cấm nhập khẩu nô lệ trong 20 năm, dù những nô lệ này sẽ làm cho nước Mỹ yếu hơn, dễ bị tổn thương hơn và ít có khả năng tự bảo vệ hơn. Cả hai cơ quan lập pháp tiểu bang và liên bang đều bị cấm ban hành các bộ luật hồi tố, dù điều này chưa bao giờ xảy ra, nhưng có thể cơ quan lập pháp buộc phải ban hành những bộ luật như vậy khi cần thiết, hay khi sự an toàn chung của cả xã hội đòi hỏi, sẽ mãi mãi là mối bất hòa trong mọi bản Hiến pháp của liên minh, và rồi sẽ là tiền lệ cho những sửa đổi khác nữa. Mô hình chính quyền này sẽ khởi đầu dưới dạng một thể chế quý tộc ôn hòa. Nhưng không thể dự báo trước liệu mô hình này sẽ đi đến đâu trong quá trình vận hành. Nó có thể hình thành một nền quân chủ hay một thể chế quý tộc tham nhũng và áp bức. Dường như rồi đây, chính quyền được lập ra sẽ dao động giữa hai thái cực để rồi tất yếu sẽ rơi vào cái này hay cái kia mà thôi. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
Top