Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ngan trang" data-source="post: 86842" data-attributes="member: 17223"><p><strong><p style="text-align: center">Thư của Randolph gửi Chủ tịch Hạ viện tiểu bang Virginia (tiếp theo)</p><p></strong></p><p></p><p>Không có ví dụ nào minh chứng rõ ràng hơn sự suy tính thận trọng về nền độc lập, bằng việc kiềm chế việc tuyên bố Ðộc lập cho tới khi hầu như mọi người dân Mỹ đều đòi tự do và độc lập.</p><p></p><p>Sau khi độc lập, chúng ta gặp những khó khăn vô cùng to lớn và trong những thời điểm hiểm nguy nhất, việc hồi tưởng lại sức mạnh của toàn xã hội không chỉ xua tan sự tuyệt vọng mà còn minh chứng cho Quốc hội thấy nền độc lập là mục tiêu vinh quang và cao cả nhất.</p><p></p><p>…Nhưng tôi kinh sợ về sự tan rã toàn bộ Liên minh bao nhiêu, thì tôi cũng khiếp sợ không kém khi nghĩ về việc những hợp bang nhỏ sẽ được thiết lập. Tôi cũng không cho rằng lúc này có những tiểu bang đang theo đuổi mục đích đó bởi đa số các tiểu bang đều rất quyến luyến với một liên minh toàn thể các tiểu bang.</p><p></p><p>Nhưng nếu Virginia muốn thành lập một hợp bang nhỏ hơn, hãy để tôi kêu gọi dân chúng tiểu bang xem xét kỹ lưỡng những hậu quả trước khi họ cố gắng xây dựng hợp bang nhỏ này.</p><p></p><p>Nếu điều đó xảy ra, sức mạnh của liên minh sẽ bị chia đôi, thậm chí chia ba. Nhưng dù sức mạnh của chúng ta tăng lên nhờ cuộc chiến tranh vừa qua thì liệu việc chia rẽ đó có đảm bảo được hạnh phúc của chúng ta không?</p><p></p><p>Bất kỳ Hợp bang nhỏ nào mà Virginia có thể tham gia đều phải bao gồm ít nhất ba tiểu bang miền Bắc và tiểu bang láng giềng phía Nam gần nhất. Nhưng sức mạnh của họ, cũng như bản thân chúng ta, đều suy giảm bởi sự bất đồng trong dân chúng.</p><p></p><p>Tôi lại có thể nghi ngờ liệu sau cuộc chiến tranh vừa qua, sự giàu có của Hợp chúng quốc có tăng lên không? Câu trả lời chắc chắc là không, vì gánh nặng nợ nần và tình trạng thương mại sút kém.</p><p></p><p>Liệu một hợp bang miền Bắc đó có thể duy trì một hạm đội và một đội quân thường trực không? Và dù có hạm đội và đội quân đó, thì liệu một hợp bang chồng chất những nợ nần, thương mại suy giảm và thiếu nhân lực như vậy, có thể đảm bảo được sự phòng vệ chung cho chính chúng ta trong một vài năm không?</p><p></p><p>Ðừng quên rằng các quốc gia đó có thể chống lại Hợp chúng quốc đòi quyền lợi cho mình và người cho vay có thể đòi khoản nợ từ bất kỳ ai. Vậy ai trong số họ sẽ là nạn nhân? Kịch bản tồi tệ nhất sẽ xảy ra là các tiểu bang miền Bắc, do tức giận vì bị trả đũa, sẽ liên minh với các tiểu bang khác hay thậm chí với châu Âu.</p><p></p><p>Với các bang khác trên lục địa, rõ ràng cần có một liên minh bao gồm tất cả các tiểu bang, còn nếu liên minh với các quốc gia châu Âu, tôi e sợ là nước Mỹ sẽ rối loạn và rơi vào cuộc chiến tranh đẫm máu nhất. Khi đó, ân hận về sự ngu xuẩn trong việc cầu viện bên ngoài sẽ quá muộn.</p><p></p><p>Hai hay nhiều hợp bang nhỏ tất yếu sẽ tranh giành quyền lực. Tình hữu hảo giữa các công dân Mỹ có từ xa xưa sẽ bị cắt đứt và thay vào đó là sự thù địch đầy cay đắng. Ðể chống lại những mối nguy hiểm xung quanh, ở nơi này hay nơi kia, chúng ta buộc phải thiết lập chính quyền quân sự.</p><p></p><p>Cuốn biên niên sử của thế giới đã có quá nhiều ví dụ về những dân tộc bị chia rẽ làm mồi cho các thế lực ngoại xâm. Tôi không thể ngăn cản được suy nghĩ này, nếu Liên minh của chúng ta bị chia cắt. Nếu chúng ta càng chia thành nhiều phần thì nguy cơ này càng lớn.</p><p></p><p>Thưa Ngài, tôi sẽ không thể liệt kê hết những điều tôi hình dung về những tai họa sẽ giáng xuống đầu nước Mỹ, nếu chúng ta chia rẽ và điều này sẽ không chấm dứt cho tới khi có một kẻ độc tài với những tội ác kinh khủng xuất hiện.</p><p></p><p>Do vậy, bây giờ tôi xin trình bày vấn đề cuối cùng. Giải pháp duy nhất cho mọi khó khăn của chúng ta là một liên minh vững chắc. Ðể đáp ứng mục tiêu mong muốn này, bản Hiến pháp đã được Hội nghị Liên bang soạn thảo. 11 tiểu bang và tiểu bang thứ 12 chỉ có một đại biểu đã chấp thuận bản này. Ngài Mason, tiểu bang Virginia; Ngài Gerry, tiểu bang Massachusetts và tôi đã từ chối ký. Hai đại biểu Robert Yates và John Lansing của tiểu bang New York cũng vậy.</p><p></p><p>Tôi hy vọng rằng các Ngài sẽ hài lòng với việc tôi từ chối ký, nếu tôi nói đó là bổn phận buộc tôi phải làm như vậy. Nghĩa vụ buộc tôi phải làm như vậy, thưa Ngài. Xin hãy tin rằng không có một sự kiện nào trong cuộc đời tôi giành được nhiều suy nghĩ của tôi hơn sự kiện này. Việc ký tên cũng không làm tôi hài lòng vì điều này chỉ chứng tỏ với toàn đất nước rằng tôi cũng chỉ là bạn hữu của những chính khách có học và sốt sắng khác của nước Mỹ.</p><p></p><p>Nhưng tôi hài lòng dù khác biệt với ba trong số những người đồng nghiệp của tôi. Một người rất vinh quang đối với đất nước từng được ông che chở [tức là Tướng Washington-ND]. Ông được vây bọc bởi những tình yêu của dân chúng và không ai thể nhận được lời tán dương ca ngợi nào hơn ông. Hai đại biểu khác cũng là những người khôn ngoan nhất và được dân chúng yêu quý nhất và tình bạn thân thiết không hề lay chuyển mà tôi từng có với tất cả những người này là niềm vinh dự và hạnh phúc lớn lao nhất của tôi.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ngan trang, post: 86842, member: 17223"] [B][CENTER]Thư của Randolph gửi Chủ tịch Hạ viện tiểu bang Virginia (tiếp theo)[/CENTER] [/B] Không có ví dụ nào minh chứng rõ ràng hơn sự suy tính thận trọng về nền độc lập, bằng việc kiềm chế việc tuyên bố Ðộc lập cho tới khi hầu như mọi người dân Mỹ đều đòi tự do và độc lập. Sau khi độc lập, chúng ta gặp những khó khăn vô cùng to lớn và trong những thời điểm hiểm nguy nhất, việc hồi tưởng lại sức mạnh của toàn xã hội không chỉ xua tan sự tuyệt vọng mà còn minh chứng cho Quốc hội thấy nền độc lập là mục tiêu vinh quang và cao cả nhất. …Nhưng tôi kinh sợ về sự tan rã toàn bộ Liên minh bao nhiêu, thì tôi cũng khiếp sợ không kém khi nghĩ về việc những hợp bang nhỏ sẽ được thiết lập. Tôi cũng không cho rằng lúc này có những tiểu bang đang theo đuổi mục đích đó bởi đa số các tiểu bang đều rất quyến luyến với một liên minh toàn thể các tiểu bang. Nhưng nếu Virginia muốn thành lập một hợp bang nhỏ hơn, hãy để tôi kêu gọi dân chúng tiểu bang xem xét kỹ lưỡng những hậu quả trước khi họ cố gắng xây dựng hợp bang nhỏ này. Nếu điều đó xảy ra, sức mạnh của liên minh sẽ bị chia đôi, thậm chí chia ba. Nhưng dù sức mạnh của chúng ta tăng lên nhờ cuộc chiến tranh vừa qua thì liệu việc chia rẽ đó có đảm bảo được hạnh phúc của chúng ta không? Bất kỳ Hợp bang nhỏ nào mà Virginia có thể tham gia đều phải bao gồm ít nhất ba tiểu bang miền Bắc và tiểu bang láng giềng phía Nam gần nhất. Nhưng sức mạnh của họ, cũng như bản thân chúng ta, đều suy giảm bởi sự bất đồng trong dân chúng. Tôi lại có thể nghi ngờ liệu sau cuộc chiến tranh vừa qua, sự giàu có của Hợp chúng quốc có tăng lên không? Câu trả lời chắc chắc là không, vì gánh nặng nợ nần và tình trạng thương mại sút kém. Liệu một hợp bang miền Bắc đó có thể duy trì một hạm đội và một đội quân thường trực không? Và dù có hạm đội và đội quân đó, thì liệu một hợp bang chồng chất những nợ nần, thương mại suy giảm và thiếu nhân lực như vậy, có thể đảm bảo được sự phòng vệ chung cho chính chúng ta trong một vài năm không? Ðừng quên rằng các quốc gia đó có thể chống lại Hợp chúng quốc đòi quyền lợi cho mình và người cho vay có thể đòi khoản nợ từ bất kỳ ai. Vậy ai trong số họ sẽ là nạn nhân? Kịch bản tồi tệ nhất sẽ xảy ra là các tiểu bang miền Bắc, do tức giận vì bị trả đũa, sẽ liên minh với các tiểu bang khác hay thậm chí với châu Âu. Với các bang khác trên lục địa, rõ ràng cần có một liên minh bao gồm tất cả các tiểu bang, còn nếu liên minh với các quốc gia châu Âu, tôi e sợ là nước Mỹ sẽ rối loạn và rơi vào cuộc chiến tranh đẫm máu nhất. Khi đó, ân hận về sự ngu xuẩn trong việc cầu viện bên ngoài sẽ quá muộn. Hai hay nhiều hợp bang nhỏ tất yếu sẽ tranh giành quyền lực. Tình hữu hảo giữa các công dân Mỹ có từ xa xưa sẽ bị cắt đứt và thay vào đó là sự thù địch đầy cay đắng. Ðể chống lại những mối nguy hiểm xung quanh, ở nơi này hay nơi kia, chúng ta buộc phải thiết lập chính quyền quân sự. Cuốn biên niên sử của thế giới đã có quá nhiều ví dụ về những dân tộc bị chia rẽ làm mồi cho các thế lực ngoại xâm. Tôi không thể ngăn cản được suy nghĩ này, nếu Liên minh của chúng ta bị chia cắt. Nếu chúng ta càng chia thành nhiều phần thì nguy cơ này càng lớn. Thưa Ngài, tôi sẽ không thể liệt kê hết những điều tôi hình dung về những tai họa sẽ giáng xuống đầu nước Mỹ, nếu chúng ta chia rẽ và điều này sẽ không chấm dứt cho tới khi có một kẻ độc tài với những tội ác kinh khủng xuất hiện. Do vậy, bây giờ tôi xin trình bày vấn đề cuối cùng. Giải pháp duy nhất cho mọi khó khăn của chúng ta là một liên minh vững chắc. Ðể đáp ứng mục tiêu mong muốn này, bản Hiến pháp đã được Hội nghị Liên bang soạn thảo. 11 tiểu bang và tiểu bang thứ 12 chỉ có một đại biểu đã chấp thuận bản này. Ngài Mason, tiểu bang Virginia; Ngài Gerry, tiểu bang Massachusetts và tôi đã từ chối ký. Hai đại biểu Robert Yates và John Lansing của tiểu bang New York cũng vậy. Tôi hy vọng rằng các Ngài sẽ hài lòng với việc tôi từ chối ký, nếu tôi nói đó là bổn phận buộc tôi phải làm như vậy. Nghĩa vụ buộc tôi phải làm như vậy, thưa Ngài. Xin hãy tin rằng không có một sự kiện nào trong cuộc đời tôi giành được nhiều suy nghĩ của tôi hơn sự kiện này. Việc ký tên cũng không làm tôi hài lòng vì điều này chỉ chứng tỏ với toàn đất nước rằng tôi cũng chỉ là bạn hữu của những chính khách có học và sốt sắng khác của nước Mỹ. Nhưng tôi hài lòng dù khác biệt với ba trong số những người đồng nghiệp của tôi. Một người rất vinh quang đối với đất nước từng được ông che chở [tức là Tướng Washington-ND]. Ông được vây bọc bởi những tình yêu của dân chúng và không ai thể nhận được lời tán dương ca ngợi nào hơn ông. Hai đại biểu khác cũng là những người khôn ngoan nhất và được dân chúng yêu quý nhất và tình bạn thân thiết không hề lay chuyển mà tôi từng có với tất cả những người này là niềm vinh dự và hạnh phúc lớn lao nhất của tôi. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
Top