Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ngan trang" data-source="post: 86841" data-attributes="member: 17223"><p><strong><p style="text-align: center">Thư của Randolph gửi Chủ tịch Hạ viện tiểu bang Virginia (tiếp theo)</p><p></strong></p><p></p><p>Liệu chúng ta cần trang bị súng đạn cho những công dân này chống lại các công dân kia và làm họ quen với bạo lực, với đổ máu chết chóc chăng? Liệu chúng ta có nên mạo hiểm gây ra những thương tổn chiến tranh để chuốc lấy sự hận thù chẳng bao giờ mất đi không?</p><p></p><p>Liệu một đội quân quen dùng chiến tranh để thiết lập trật tự là không đáng lo ngại chăng? Ðừng để những điều này trở thành những mối nguy hiểm thật sự. Chúng ta nên tìm một giải pháp khác thay thế, trong đó, các cá nhân sẽ tự nguyện đóng góp cho tiểu bang. Các cơ quan lập pháp tiểu bang, thay vì cưỡng ép, sẽ đề ra các đạo thuế phù hợp và bảo đảm công bằng...</p><p></p><p>Tiếp theo, chính quyền liên bang sẽ có trách nhiệm buộc các quốc gia bên ngoài hủy bỏ bất kỳ biện pháp ngăn cấm nào đối với công dân chúng ta, buộc họ phải tôn trọng quyền lợi của quốc gia chúng ta. Có thể sẽ thiết lập những điều khoản cơ bản cho sự phản đối và trả đũa trong những vấn đề dễ gây xung đột thương mại và cách thức thanh toán các hợp đồng.</p><p></p><p>Tiếp theo, liên bang cũng là người phán xử tối cao, điều chỉnh mọi tranh chấp giữa các tiểu bang. Do vậy, liên bang cần phải nắm dây cương trong mọi quan hệ giữa các tiểu bang, đặc biệt là vấn đề thương mại dễ gây bất đồng nhất.</p><p></p><p>Ngoài ra, liên bang phải bảo vệ mọi tiểu bang chống lại những rối loạn trong nước cũng như sự xâm lược từ nước ngoài.</p><p></p><p>Và cuối cùng, chính quyền liên bang sẽ là chỗ dựa vững chắc để chúng ta được đối xử và coi trọng tương xứng với địa vị và các nguồn lực của đất nước chúng ta.</p><p></p><p>… Thưa Ngài, bây giờ cho phép tôi tuyên bố rằng theo sự phán xét tầm thường của cá nhân tôi, những quyền lực xứng đáng đó chỉ dành riêng cho chính quyền quốc gia, nên không thể sửa đổi Các điều khoản Hợp bang mà không thay đổi bản chất của bộ luật này. Hay nói cách khác, Các điều khoản Hợp bang cần phải để riêng ra một chỗ, bởi vì của những yêu cầu đóng thuế và cung cấp binh lính đều không được đáp ứng và cần có những quyền hạn để thực thi những đòi hỏi này.</p><p></p><p>Với tư cách là một công dân, tôi tán thành việc bổ sung thêm các quyền lực. Nhưng những quyền lực được chúng ta đồng ý bổ sung này sẽ trao cho cơ quan nào? Cho Quốc hội Hợp bang ư? Như trước đây, tôi thường chỉ trích khiếm khuyết trong quyền hạn của Quốc hội và thường nói rằng cơ quan tối cao của liên bang không nên bị hạn chế quyền đó. Dù tôi luôn luôn bày tỏ lòng kính trọng đối với Quốc hội Hợp bang và những đại biểu khả kính thì tôi vẫn muốn thể hiện sự thiếu thiện cảm và thiếu niềm tin đối với chính quyền đó. Những lời phản đối của tôi không phải là những lý thuyết suông mà là kết quả của những suy xét về nước Mỹ cùng với kinh nghiệm thu được từ các quốc gia khác:</p><p></p><p>1. Nếu quyền lập pháp và hành pháp đều ở trong tay một vài người, tất yếu sẽ dẫn tới sự chuyên quyền.</p><p></p><p>2. Sự đại diện của các tiểu bang không dựa trên mức độ quan trọng của họ. Việc đa số phải chấp thuận ý muốn của thiểu số là một điều phi lý.</p><p></p><p>3. Hình thức bầu cử và trách nhiệm pháp lý thường làm cho cho các đại biểu Quốc hội Hợp bang dễ mang tư tưởng phe phái và địa phương hơn là người đại diện cho toàn Hợp bang.</p><p></p><p>4. Sau nhiều năm nữa, các phe phái mạnh mẽ và mưu mô thâm hiểm sẽ xuất hiện.</p><p></p><p>5. Cơ quan lập pháp, với một viện duy nhất, đôi khi quá hấp tấp, thậm chí còn mang cảm tính.</p><p></p><p>6. Qui định cần 7 tiểu bang để thông qua một đạo luật đơn giản và cần 9 tiểu bang để thông qua đạo luật quan trọng sẽ làm gián đoạn mọi hoạt động có ích.</p><p></p><p>7. Cuối cùng, thật khó có thể đạt được sức mạnh, sự nhanh chóng và tính bí mật, điều cần thiết đối với một bộ máy hành pháp, trong một chính quyền quá đông đại biểu đến như vậy [ám chỉ Quốc hội Hợp bang].</p><p></p><p>Từ những chứng cứ đó, tôi cho rằng phải trao thêm những quyền lực mới cho một chính quyền mới để củng cố liên minh, nhưng một số tiểu bang đang trù tính rút khỏi liên minh, một số khác có thể liên minh với nhau trong phạm vi nhỏ hơn.</p><p></p><p>Việc rút khỏi liên minh là thật sự tồi tệ và không thể chấp nhận được vì cần phải hiểu rằng nếu không có liên minh, chúng ta sẽ chẳng làm được điều gì cả. Trước khi những âm thanh của cuộc chiến tranh vọng đến thì mọi nhịp đập của các thuộc địa khi đó đều hòa quyện với nhau. Kẻ thù không ngừng chia rẽ chúng ta, nhưng chính sách của tất cả các khóa Quốc hội Lục địa là đoàn kết mọi thuộc địa.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ngan trang, post: 86841, member: 17223"] [B][CENTER]Thư của Randolph gửi Chủ tịch Hạ viện tiểu bang Virginia (tiếp theo)[/CENTER] [/B] Liệu chúng ta cần trang bị súng đạn cho những công dân này chống lại các công dân kia và làm họ quen với bạo lực, với đổ máu chết chóc chăng? Liệu chúng ta có nên mạo hiểm gây ra những thương tổn chiến tranh để chuốc lấy sự hận thù chẳng bao giờ mất đi không? Liệu một đội quân quen dùng chiến tranh để thiết lập trật tự là không đáng lo ngại chăng? Ðừng để những điều này trở thành những mối nguy hiểm thật sự. Chúng ta nên tìm một giải pháp khác thay thế, trong đó, các cá nhân sẽ tự nguyện đóng góp cho tiểu bang. Các cơ quan lập pháp tiểu bang, thay vì cưỡng ép, sẽ đề ra các đạo thuế phù hợp và bảo đảm công bằng... Tiếp theo, chính quyền liên bang sẽ có trách nhiệm buộc các quốc gia bên ngoài hủy bỏ bất kỳ biện pháp ngăn cấm nào đối với công dân chúng ta, buộc họ phải tôn trọng quyền lợi của quốc gia chúng ta. Có thể sẽ thiết lập những điều khoản cơ bản cho sự phản đối và trả đũa trong những vấn đề dễ gây xung đột thương mại và cách thức thanh toán các hợp đồng. Tiếp theo, liên bang cũng là người phán xử tối cao, điều chỉnh mọi tranh chấp giữa các tiểu bang. Do vậy, liên bang cần phải nắm dây cương trong mọi quan hệ giữa các tiểu bang, đặc biệt là vấn đề thương mại dễ gây bất đồng nhất. Ngoài ra, liên bang phải bảo vệ mọi tiểu bang chống lại những rối loạn trong nước cũng như sự xâm lược từ nước ngoài. Và cuối cùng, chính quyền liên bang sẽ là chỗ dựa vững chắc để chúng ta được đối xử và coi trọng tương xứng với địa vị và các nguồn lực của đất nước chúng ta. … Thưa Ngài, bây giờ cho phép tôi tuyên bố rằng theo sự phán xét tầm thường của cá nhân tôi, những quyền lực xứng đáng đó chỉ dành riêng cho chính quyền quốc gia, nên không thể sửa đổi Các điều khoản Hợp bang mà không thay đổi bản chất của bộ luật này. Hay nói cách khác, Các điều khoản Hợp bang cần phải để riêng ra một chỗ, bởi vì của những yêu cầu đóng thuế và cung cấp binh lính đều không được đáp ứng và cần có những quyền hạn để thực thi những đòi hỏi này. Với tư cách là một công dân, tôi tán thành việc bổ sung thêm các quyền lực. Nhưng những quyền lực được chúng ta đồng ý bổ sung này sẽ trao cho cơ quan nào? Cho Quốc hội Hợp bang ư? Như trước đây, tôi thường chỉ trích khiếm khuyết trong quyền hạn của Quốc hội và thường nói rằng cơ quan tối cao của liên bang không nên bị hạn chế quyền đó. Dù tôi luôn luôn bày tỏ lòng kính trọng đối với Quốc hội Hợp bang và những đại biểu khả kính thì tôi vẫn muốn thể hiện sự thiếu thiện cảm và thiếu niềm tin đối với chính quyền đó. Những lời phản đối của tôi không phải là những lý thuyết suông mà là kết quả của những suy xét về nước Mỹ cùng với kinh nghiệm thu được từ các quốc gia khác: 1. Nếu quyền lập pháp và hành pháp đều ở trong tay một vài người, tất yếu sẽ dẫn tới sự chuyên quyền. 2. Sự đại diện của các tiểu bang không dựa trên mức độ quan trọng của họ. Việc đa số phải chấp thuận ý muốn của thiểu số là một điều phi lý. 3. Hình thức bầu cử và trách nhiệm pháp lý thường làm cho cho các đại biểu Quốc hội Hợp bang dễ mang tư tưởng phe phái và địa phương hơn là người đại diện cho toàn Hợp bang. 4. Sau nhiều năm nữa, các phe phái mạnh mẽ và mưu mô thâm hiểm sẽ xuất hiện. 5. Cơ quan lập pháp, với một viện duy nhất, đôi khi quá hấp tấp, thậm chí còn mang cảm tính. 6. Qui định cần 7 tiểu bang để thông qua một đạo luật đơn giản và cần 9 tiểu bang để thông qua đạo luật quan trọng sẽ làm gián đoạn mọi hoạt động có ích. 7. Cuối cùng, thật khó có thể đạt được sức mạnh, sự nhanh chóng và tính bí mật, điều cần thiết đối với một bộ máy hành pháp, trong một chính quyền quá đông đại biểu đến như vậy [ám chỉ Quốc hội Hợp bang]. Từ những chứng cứ đó, tôi cho rằng phải trao thêm những quyền lực mới cho một chính quyền mới để củng cố liên minh, nhưng một số tiểu bang đang trù tính rút khỏi liên minh, một số khác có thể liên minh với nhau trong phạm vi nhỏ hơn. Việc rút khỏi liên minh là thật sự tồi tệ và không thể chấp nhận được vì cần phải hiểu rằng nếu không có liên minh, chúng ta sẽ chẳng làm được điều gì cả. Trước khi những âm thanh của cuộc chiến tranh vọng đến thì mọi nhịp đập của các thuộc địa khi đó đều hòa quyện với nhau. Kẻ thù không ngừng chia rẽ chúng ta, nhưng chính sách của tất cả các khóa Quốc hội Lục địa là đoàn kết mọi thuộc địa. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
Top