Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ngan trang" data-source="post: 86833" data-attributes="member: 17223"><p><strong><p style="text-align: center">Thư của Edward Carlington gửi Thomas Jefferson</p><p></strong></p><p></p><p>Edward Carlington là sĩ quan tùy tùng của Washington trong chiến tranh, cũng là một chính khách của tiểu bang Virginia. Giống như bức thư của Grayson gửi Monroe, bức thư này cũng thể hiện mối quan tâm là lo lắng của họ về Hội nghị này, về tương lai chính trị và số phận của cả nước Mỹ.</p><p></p><p>Lúc này, Thomas Jefferson không có mặt ở Mỹ, ông đang là Công sứ tại Paris, nhưng ông rất quan tâm và theo sát những diễn biến ở quê nhà.</p><p></p><p><strong><p style="text-align: center">New York, ngày 9 tháng Sáu năm 1787.</p><p></strong></p><p></p><p>Nhiệm vụ của những đại biểu này là tiến hành mọi cải cách cho thể chế Hợp bang của chúng ta hiện nay. Lúc đầu, một số tiểu bang đã hạn chế quyền của các đại biểu chỉ được quyết định vấn đề thương mại, nhưng sau đó, lại cho phép họ tự do thảo luận. Quyền hạn rộng lớn này cùng với sứ mạng chung của các tiểu bang rõ ràng đã buộc tướng Washington phải chấp nhận tham dự, trái với dự định ban đầu của ông.</p><p></p><p>Thái độ của ông trong cả hai giai đoạn đều cho thấy ông rất băn khoăn về sự cần thiết phải có những cải cách. Những đại biểu tham dự Hội nghị này đều nhận thức được sứ mạng mà những người khác đã giao phó cho họ và Hội nghị này đang khuấy động sự chú ý của cả đất nước.</p><p></p><p>Ấn tượng chung, trong cũng như ngoài Hội nghị này, là một chính quyền liên bang hiệu quả sẽ được thành lập để đáp ứng với hoàn cảnh của đất nước, không bị tác động bởi những thay đổi thất thường [trong nền chinh trị]. Sức mạnh của chính quyền này sẽ lan tỏa khắp đất nước.</p><p></p><p>Dù lúc đầu, dân chúng có thể chần chừ và do dự, nhưng rồi họ sẽ chấp nhận chính quyền này. Dân chúng rồi đây sẽ tin rằng cần phải từ bỏ mô hình chính quyền yếu kém hiện nay và họ sẽ không bác bỏ nếu một mô hình khôn ngoan, sáng suốt được thiết lập, để tự đưa mình trở lại thời kỳ hỗn loạn vô chính phủ.</p><p></p><p>Các tranh luận và suy xét kỹ lưỡng ở Hội nghị này được hoàn toàn giữ bí mật. Những kết luận chỉ được đưa ra sau những nghiên cứu kỹ lưỡng, được hình thành từ quan điểm chung của mọi người. Nói gọn lại là có hai mô hình.</p><p></p><p>Thứ nhất là củng cố lại toàn bộ đất nước vào một nhà nước cộng hòa, làm cho các tiểu bang khi đó chẳng khác gì những vùng đất lệ thuộc vào sự điều hành của chính quyền trung ương.</p><p></p><p>Thứ hai là thử tìm một chính quyền liên bang với các thẩm quyền độc lập và hoàn hoàn về thương mại, thuế khóa và quân sự của liên minh, quyền tuyên bố chiến tranh và hòa bình, cùng với quyền phủ quyết mọi đạo luật của các cơ quan lập pháp tiểu bang. Tôi nghĩ ý tưởng đầu tiên là không thực tế và do vậy, sẽ không được đề xuất và thông qua.</p><p></p><p>Những bộ luật chung cho cả nước, bao gồm quá nhiều vùng đất, nhiều phương thức sản xuất và phong tục tập quán của các tiểu bang chúng ta, sẽ phải thi hành với quá nhiều sự cưỡng ép và một cơ quan lập pháp chung sẽ không đủ năng lực để xây dựng những bộ luật phù hợp với địa phương, dù đa số mong muốn.</p><p></p><p>Trong mọi trường hợp, các đạo luật như vậy sẽ bị phớt lờ và các mục tiêu của chính quyền liên bang sẽ không thực hiện được. Những quyền lực cần thiết, cũng như những lợi ích của việc đại diện, sẽ bị mất và công chúng chỉ tuân thủ nếu chính quyền sử dụng vũ lực, nhưng điều đó đi chệch khỏi một thể chế tự do. Một chế độ như thế sẽ dẫn đến một nền chuyên quyền hoặc những trục trặc mà hiện nay chúng ta đang tìm cách loại bỏ.</p><p></p><p>Thực ra, tôi tin rằng không có gì tốt đẹp hơn việc trao cho chính quyền liên bang toàn quyền kiểm soát các chính quyền tiểu bang.</p><p></p><p>Đó là chủ đề đáng để thảo luận. Nếu các quyền hành pháp được kiểm soát hiệu quả và phải hợp lý thì mô hình chính quyền xây dựng trên các nguyên tắc được điều chỉnh phù hợp, chắc chắn sẽ mang lại cho chúng ta sự ổn định và sức mạnh như một quốc gia.</p><p></p><p>Trừ khi liên bang có ảnh hưởng quyết định đối với các tiểu bang, thì sẽ có những nỗ lực không ngừng nhằm giành lại những quyền đã trao. Chính quyền Liên bang không thể có lý do bác bỏ được những đạo luật không sai trái của các tiểu bang. Quyền phủ quyết của Vua Anh đối với các đạo luật của chúng ta trước đây không phải là hoàn toàn sai trái.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ngan trang, post: 86833, member: 17223"] [B][CENTER]Thư của Edward Carlington gửi Thomas Jefferson[/CENTER] [/B] Edward Carlington là sĩ quan tùy tùng của Washington trong chiến tranh, cũng là một chính khách của tiểu bang Virginia. Giống như bức thư của Grayson gửi Monroe, bức thư này cũng thể hiện mối quan tâm là lo lắng của họ về Hội nghị này, về tương lai chính trị và số phận của cả nước Mỹ. Lúc này, Thomas Jefferson không có mặt ở Mỹ, ông đang là Công sứ tại Paris, nhưng ông rất quan tâm và theo sát những diễn biến ở quê nhà. [B][CENTER]New York, ngày 9 tháng Sáu năm 1787.[/CENTER] [/B] Nhiệm vụ của những đại biểu này là tiến hành mọi cải cách cho thể chế Hợp bang của chúng ta hiện nay. Lúc đầu, một số tiểu bang đã hạn chế quyền của các đại biểu chỉ được quyết định vấn đề thương mại, nhưng sau đó, lại cho phép họ tự do thảo luận. Quyền hạn rộng lớn này cùng với sứ mạng chung của các tiểu bang rõ ràng đã buộc tướng Washington phải chấp nhận tham dự, trái với dự định ban đầu của ông. Thái độ của ông trong cả hai giai đoạn đều cho thấy ông rất băn khoăn về sự cần thiết phải có những cải cách. Những đại biểu tham dự Hội nghị này đều nhận thức được sứ mạng mà những người khác đã giao phó cho họ và Hội nghị này đang khuấy động sự chú ý của cả đất nước. Ấn tượng chung, trong cũng như ngoài Hội nghị này, là một chính quyền liên bang hiệu quả sẽ được thành lập để đáp ứng với hoàn cảnh của đất nước, không bị tác động bởi những thay đổi thất thường [trong nền chinh trị]. Sức mạnh của chính quyền này sẽ lan tỏa khắp đất nước. Dù lúc đầu, dân chúng có thể chần chừ và do dự, nhưng rồi họ sẽ chấp nhận chính quyền này. Dân chúng rồi đây sẽ tin rằng cần phải từ bỏ mô hình chính quyền yếu kém hiện nay và họ sẽ không bác bỏ nếu một mô hình khôn ngoan, sáng suốt được thiết lập, để tự đưa mình trở lại thời kỳ hỗn loạn vô chính phủ. Các tranh luận và suy xét kỹ lưỡng ở Hội nghị này được hoàn toàn giữ bí mật. Những kết luận chỉ được đưa ra sau những nghiên cứu kỹ lưỡng, được hình thành từ quan điểm chung của mọi người. Nói gọn lại là có hai mô hình. Thứ nhất là củng cố lại toàn bộ đất nước vào một nhà nước cộng hòa, làm cho các tiểu bang khi đó chẳng khác gì những vùng đất lệ thuộc vào sự điều hành của chính quyền trung ương. Thứ hai là thử tìm một chính quyền liên bang với các thẩm quyền độc lập và hoàn hoàn về thương mại, thuế khóa và quân sự của liên minh, quyền tuyên bố chiến tranh và hòa bình, cùng với quyền phủ quyết mọi đạo luật của các cơ quan lập pháp tiểu bang. Tôi nghĩ ý tưởng đầu tiên là không thực tế và do vậy, sẽ không được đề xuất và thông qua. Những bộ luật chung cho cả nước, bao gồm quá nhiều vùng đất, nhiều phương thức sản xuất và phong tục tập quán của các tiểu bang chúng ta, sẽ phải thi hành với quá nhiều sự cưỡng ép và một cơ quan lập pháp chung sẽ không đủ năng lực để xây dựng những bộ luật phù hợp với địa phương, dù đa số mong muốn. Trong mọi trường hợp, các đạo luật như vậy sẽ bị phớt lờ và các mục tiêu của chính quyền liên bang sẽ không thực hiện được. Những quyền lực cần thiết, cũng như những lợi ích của việc đại diện, sẽ bị mất và công chúng chỉ tuân thủ nếu chính quyền sử dụng vũ lực, nhưng điều đó đi chệch khỏi một thể chế tự do. Một chế độ như thế sẽ dẫn đến một nền chuyên quyền hoặc những trục trặc mà hiện nay chúng ta đang tìm cách loại bỏ. Thực ra, tôi tin rằng không có gì tốt đẹp hơn việc trao cho chính quyền liên bang toàn quyền kiểm soát các chính quyền tiểu bang. Đó là chủ đề đáng để thảo luận. Nếu các quyền hành pháp được kiểm soát hiệu quả và phải hợp lý thì mô hình chính quyền xây dựng trên các nguyên tắc được điều chỉnh phù hợp, chắc chắn sẽ mang lại cho chúng ta sự ổn định và sức mạnh như một quốc gia. Trừ khi liên bang có ảnh hưởng quyết định đối với các tiểu bang, thì sẽ có những nỗ lực không ngừng nhằm giành lại những quyền đã trao. Chính quyền Liên bang không thể có lý do bác bỏ được những đạo luật không sai trái của các tiểu bang. Quyền phủ quyết của Vua Anh đối với các đạo luật của chúng ta trước đây không phải là hoàn toàn sai trái. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
Top