Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ngan trang" data-source="post: 86828" data-attributes="member: 17223"><p><strong><p style="text-align: center">Thư của James Madison gửi George Washington</p><p></strong></p><p></p><p>Trong số tất cả các đại biểu tham dự Hội nghị Lập hiến, không ai có sự chuẩn bị công phu và kỹ lưỡng về mọi điểm của mô hình chính quyền như Madison. Chính nhờ những đóng góp to lớn cho quá trình xây dựng cũng như bảo vệ bản Hiến pháp mà sau này, Madison đã được mệnh danh là "Cha đẻ của bản Hiến pháp Mỹ".</p><p></p><p>Từng tham gia hoạt động chính trị từ khi còn rất trẻ, nhưng Madison đã thể hiện được tài năng và kiến thức sấu sắc của mình. Sau khi tham dự Hội nghị Annapolis, Madison đã cùng với Hamilton viết lời kêu gọi Quốc hội Hợp bang tổ chức Hội nghị Lập hiến để bàn về tương lai của nhà nước liên minh.</p><p></p><p>Nhưng nhận thức được rằng trước hết cần phải hiểu cặn kẽ mọi ngóc ngách của chính quyền và tìm được một mô hình nhà nước phù hợp, mùa Xuân-Hè năm 1786, Madison rời bỏ mọi công việc tại chính quyền tiểu bang và liên bang, lặng lẽ một mình trở về ngôi nhà ở Montperlier, mải mê vùi đầu vào hàng trăm cuốn sách thu lượm được.</p><p></p><p>Đó là những cuốn rất nổi tiếng của các tác giả Thế kỷ Ánh sáng, như Khế ước Xã hội, Tinh thần Pháp luật , Về một cộng đồng hoàn hảo và những cuốn khác về lịch sử tồn tại và diệt vong của các nhà nước Hy Lạp và La Mã cổ đại, Hợp bang Thụy Sĩ thế kỷ XIV, Liên bang Bỉ, Phổ giữa thế kỷ XVII...</p><p></p><p>Với những cuốn sách này, Madison hy vọng sẽ tìm được những nguyên lý và trở ngại cho sự hoạt động của chính quyền. Suốt thời gian này, Madison nghiền ngẫm những ý tưởng và rồi viết những nhận xét về đặc điểm hình thành và nguyên nhân sụp đổ của các mô hình nhà nước đó vào cuốn sổ nhỏ có tên là “Những ghi chép về các mô hình liên bang cổ xưa và hiện đại” và những điều yếu kém của thể chế Hợp bang đương thời vào cuốn Những trục trặc trong hệ thống chính quyền Mỹ… Trong quá trình nghiền ngẫm những ý tưởng này, Madison đã trao đổi suy nghĩ của mình với rất nhiều chính khách đương thời, thảo luận những nét chính yếu về mô hình nhà nước Cộng hòa.</p><p></p><p>Bức thư sau đây của ông gửi Washington trình bày những nét chính yếu về mô hình chính quyền liên bang mà ông mong ước. Dù không phải tất cả những đặc điểm trong mô hình này được chấp nhận, nhưng dẫu sao, những điều Madison đề xuất vẫn là cốt lõi cơ bản cho chính quyền liên bang Mỹ. Những đề xuất của ông, cùng với những trao đổi với các đại biểu Virginia, sau này, đã trở thành nền tảng cho Phương án Virginia mà đại biểu Edmund Randolph đưa ra ngay ngày khai mạc Hội nghị.</p><p></p><p>Ngày 16 tháng Tư năm 1787.</p><p></p><p>Tôi rất vinh dự khi nhận được bức thư của Ngài ngày 31 tháng Ba và thật sung sướng khi thấy quan điểm của Ngài về những cải cách sẽ được Hội nghị Lập hiến theo đuổi. Đó chính là sự chấp thuận những điều lâu nay tôi thường ấp ủ. Những trì hoãn [về tổ chức Hội nghị này] sẽ là sự bất kính đối với những người đã đề xướng sự cải cách và có thể gây ra những thù địch ngấm ngầm mà bề ngoài cứ tưởng là đang giảm bớt. Những nỗ lực triệt để, dù không thành công, thì ít nhất cũng biện hộ cho những người đã đề xuất triệu tập Hội nghị này.</p><p></p><p>Cuối cùng, thì phải giải quyết những trở ngại đó thông qua những cuộc tranh luận tại Hội nghị này. Tôi đã hình thành trong đầu những nét chủ yếu về một hệ thống mới và xin đệ trình những điểm này tới Ngài mà không hề lo sợ điều gì.</p><p></p><p>Nhận thức rằng nền độc lập của các tiểu bang là hoàn toàn không thể nhân nhượng được và việc hợp nhất tất cả các tiểu bang riêng rẽ vào một nền cộng hòa đơn nhất cũng không thích hợp, vì thật ra, điều này là không thể thực hiện được, tôi đã tìm kiếm một giải pháp trung lập nào đó, có thể bảo đảm quyền lực tối đa cho chính quyền quốc gia, đồng thời không xóa bỏ các chính quyền tiểu bang vì các chính quyền này vẫn có những lợi ích nhất định.</p><p></p><p>Điểm mấu chốt tôi muốn đề xuất là phải thay đổi quyền đại diện. Mô hình hiện nay của Liên minh đòi hỏi sự chấp thuận của mọi tiểu bang là cần thiết để phê chuẩn mọi đạo luật quan trọng do Quốc hội Hợp bang ban hành. Như vậy, sự bình đẳng về quyền bỏ phiếu sẽ mâu thuẫn với sự bất bình đẳng về vai trò quan trọng của các tiểu bang thành viên.</p><p></p><p>Không ai phủ nhận rằng các tiểu bang Virginia và Massachusetts có nhiều trọng lượng và ảnh hưởng hơn các tiểu bang Delaware hay Rhode Island, cả trong và ngoài Quốc hội, [nhưng cũng chỉ có một phiếu bầu-ND]. Một hệ thống vận hành với sự can thiệp của các cơ quan lập pháp tiểu bang, trong nhiều trường hợp, sẽ gây ra trục trặc. Một lá phiếu trong Hội đồng quốc gia của Delaware không thể có hiệu lực và giá trị như của bang lớn nhất trong liên minh. Tôi thật sự tin là sự thay đổi như vậy sẽ không gặp phải quá nhiều trở ngại.</p><p></p><p>Đa số các tiểu bang và những tiểu bang có ảnh hưởng nhất đòi phải có những ưu tiên đối với họ. Ðối với các tiểu bang miền Bắc, thì mô hình này sẽ coi trọng dân số của họ, còn các tiểu bang miền Nam sẽ hy vọng vào điều này trong tương lai. Trong mọi vấn đề, các bang nhỏ phải qui thuận theo ý muốn của đa số. Đề xuất này, đặc biệt thúc giục sự thay đổi về quyền đại diện, cũng sẽ làm giảm bớt sự chống đối của các bang lớn trong việc trao nộp các quyền lực cần thiết [cho chính quyền liên bang].</p><p></p><p>Tiếp theo, tôi muốn đề nghị rằng ngoài các quyền lực của Quốc hội Hợp bang hiện nay, phải cho phép chính quyền quốc gia có thẩm quyền tuyệt đối trong mọi trường hợp cần sự thống nhất, như quyền qui định thương mại, bao gồm quyền đánh thuế các hàng hóa xuất nhập khẩu, qui định thời hạn và hình thức nhập cư…</p><p></p><p>Trên hết và cao hơn hết, chính quyền Liên bang phải có quyền phủ quyết bất kỳ đạo luật nào của các cơ quan lập pháp tiểu bang, tương tự như các đặc quyền của Vua Anh trước đây , theo tôi là tuyệt đối cần thiết và không thể xâm phạm bởi quyền hạn của các tiểu bang.</p><p></p><p>Nếu không có quyền phủ quyết này, mọi quyền lực khác ghi trên giấy đều vô giá trị và không được chấp hành. Các tiểu bang sẽ tiếp tục vi phạm quyền hạn pháp lý của liên bang, vi phạm các hiệp ước và các bộ luật quốc gia, hay quấy rối lẫn nhau bởi các đạo luật thù nghịch và tranh giành nhau bởi các quan điểm sai trái về lợi ích.</p><p></p><p>Một tác dụng tốt đẹp khác của đặc quyền này là việc kiểm soát những thay đổi bất thường của chính quyền tiểu bang, kiểm soát sự chèn ép lợi ích của đa số đối với thiểu số và các cá nhân. Ước mong lớn lao nhất không có trong các chính quyền cộng hòa là sự xét xử vô tư, công bằng, không thiên vị và không vụ lợi trong những tranh chấp, giữa những phe phái khác nhau trong xã hội. Chỉ đa số mới có quyền quyết định, nhưng thường quá lạm dụng điều này.</p><p></p><p>Trong các chế độ quân chủ, chủ quyền thường trung hòa hơn đối với các phe phái và các lợi ích khác nhau, nhưng thật không may là các Quân vương lại có những lợi ích riêng và đôi khi có những mưu đồ ghê tởm chống lại tất thảy mọi người. Có thể các đặc quyền quốc gia theo mô hình này không đủ công bằng đối với những vấn đề địa phương, nhưng bản thân đặc quyền này sẽ ràng buộc một cách hiệu quả những mưu đồ lợi ích đi ngược lại lợi ích chung của toàn xã hội. Kể từ khi có hòa bình, chưa bao giờ các đại biểu Quốc hội Hợp bang lại thống nhất sự ủng hộ đối với chương trình tiền giấy, hay bất kỳ biện pháp cần thiết nào khác.</p><p></p><p>Uy quyền tối cao của quốc gia cũng phải được mở rộng và tôi tin là cần phải có hệ thống tư pháp. Nếu những thẩm phán, những người sẽ giải thích và áp dụng các bộ luật, lại ràng buộc vào lợi ích và các lời tuyên thệ với các tiểu bang của họ chứ không phải với liên bang, thì vai trò của liên bang trong việc xây dựng các bộ luật có thể sẽ không có hiệu quả. Chí ít, các thẩm phán cũng phải tuyên thệ lòng trung thành với liên bang như đối với tiểu bang.</p><p></p><p>Trong mọi trường hợp liên quan đến người nước ngoài hay công dân của các tiểu bang khác, quyền kháng cáo phải được đệ trình lên các tòa án liên bang. Quyền hạn xét xử các vụ việc trên biển cũng phải hoàn toàn thuộc về các tòa án liên bang. Uy quyền tối cao của quốc gia trong bộ máy hành pháp có thể gặp cản trở trừ khi chính quyền liên bang bổ nhiệm có quyền bổ nhiệm những quan chức của mình. Quân đội phải được tổ chức dưới hình thức này hay hình thức khác và chịu sự điều hành của liên bang để bảo đảm mục đích phòng thủ chung.</p><p></p><p>Một chính quyền, với những quyền hạn rộng lớn như vậy, phải được tổ chức tốt và cân bằng. Cơ quan lập pháp cần chia thành hai viện. Một Viện được tất cả dân chúng hay các cơ quan lập pháp tiểu bang bầu chọn hằng năm, còn Viện kia có ít đại biểu hơn, có nhiệm kỳ dài hơn và mỗi nhiệm kỳ chỉ bầu lại một thiểu số, trong khi đa số vẫn giữ chức vụ.</p><p></p><p>Quyền phủ quyết có lẽ nên trao cho viện này là hợp lý nhất. Để kiểm soát chính quyền một cách chắc chắn hơn, có thể thiết lập thêm một Hội đồng phê duyệt, bao gồm những quan chức cao cấp.</p><p></p><p>Bộ máy hành pháp quốc gia cũng cần phải được thiết lập. Tôi chỉ vừa mới hình thành những suy nghĩ về mô hình tổ chức của bộ máy hành pháp và các quyền lực được trao cho cơ quan này.</p><p></p><p>Cũng cần phải bổ sung một điều khoản đảm bảo sự yên bình của các tiểu bang, chống lại những mối nguy hiểm bên trong cũng như bên ngoài. Để thực hiện điều này, quyền cưỡng buộc cũng phải được tuyên bố rõ ràng. Với các quyền thương mại trong tay, bộ máy hành pháp quốc gia luôn có quyền thi hành những biện pháp thương mại trên bộ cũng như trên biển.</p><p></p><p>Nhưng những khó khăn và rắc rối trong quá trình dùng vũ lực cưỡng chế một tiểu bang thi hành ý muốn chung của cả quốc gia, nên tôi rất mong muốn loại bỏ việc sử dụng vũ lực này. Quyền phủ quyết các đạo luật sẽ tạo ra sự phụ thuộc lẫn nhau giữa chính quyền liên bang và tiểu bang. Ngoài ra, cũng cần xác định rõ các hàng hóa sẽ bị đánh thuế. Các quyền này, cùng với việc điều hành vấn đề thương mại, nên trao cho chính quyền liên bang.</p><p></p><p>Ðể thiết lập được một hệ thống chính quyền hợp pháp và mạnh mẽ, mô hình này cần phải được công chúng phê chuẩn chứ không chỉ đơn giản là sự phê chuẩn của các cơ quan lập pháp tiểu bang. Ðiều này càng cần thiết hơn, khi tất yếu, bản Hiến pháp mới sẽ không tránh khỏi sự xung đột với các bản Hiến pháp tiểu bang hiện nay.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ngan trang, post: 86828, member: 17223"] [B][CENTER]Thư của James Madison gửi George Washington[/CENTER] [/B] Trong số tất cả các đại biểu tham dự Hội nghị Lập hiến, không ai có sự chuẩn bị công phu và kỹ lưỡng về mọi điểm của mô hình chính quyền như Madison. Chính nhờ những đóng góp to lớn cho quá trình xây dựng cũng như bảo vệ bản Hiến pháp mà sau này, Madison đã được mệnh danh là "Cha đẻ của bản Hiến pháp Mỹ". Từng tham gia hoạt động chính trị từ khi còn rất trẻ, nhưng Madison đã thể hiện được tài năng và kiến thức sấu sắc của mình. Sau khi tham dự Hội nghị Annapolis, Madison đã cùng với Hamilton viết lời kêu gọi Quốc hội Hợp bang tổ chức Hội nghị Lập hiến để bàn về tương lai của nhà nước liên minh. Nhưng nhận thức được rằng trước hết cần phải hiểu cặn kẽ mọi ngóc ngách của chính quyền và tìm được một mô hình nhà nước phù hợp, mùa Xuân-Hè năm 1786, Madison rời bỏ mọi công việc tại chính quyền tiểu bang và liên bang, lặng lẽ một mình trở về ngôi nhà ở Montperlier, mải mê vùi đầu vào hàng trăm cuốn sách thu lượm được. Đó là những cuốn rất nổi tiếng của các tác giả Thế kỷ Ánh sáng, như Khế ước Xã hội, Tinh thần Pháp luật , Về một cộng đồng hoàn hảo và những cuốn khác về lịch sử tồn tại và diệt vong của các nhà nước Hy Lạp và La Mã cổ đại, Hợp bang Thụy Sĩ thế kỷ XIV, Liên bang Bỉ, Phổ giữa thế kỷ XVII... Với những cuốn sách này, Madison hy vọng sẽ tìm được những nguyên lý và trở ngại cho sự hoạt động của chính quyền. Suốt thời gian này, Madison nghiền ngẫm những ý tưởng và rồi viết những nhận xét về đặc điểm hình thành và nguyên nhân sụp đổ của các mô hình nhà nước đó vào cuốn sổ nhỏ có tên là “Những ghi chép về các mô hình liên bang cổ xưa và hiện đại” và những điều yếu kém của thể chế Hợp bang đương thời vào cuốn Những trục trặc trong hệ thống chính quyền Mỹ… Trong quá trình nghiền ngẫm những ý tưởng này, Madison đã trao đổi suy nghĩ của mình với rất nhiều chính khách đương thời, thảo luận những nét chính yếu về mô hình nhà nước Cộng hòa. Bức thư sau đây của ông gửi Washington trình bày những nét chính yếu về mô hình chính quyền liên bang mà ông mong ước. Dù không phải tất cả những đặc điểm trong mô hình này được chấp nhận, nhưng dẫu sao, những điều Madison đề xuất vẫn là cốt lõi cơ bản cho chính quyền liên bang Mỹ. Những đề xuất của ông, cùng với những trao đổi với các đại biểu Virginia, sau này, đã trở thành nền tảng cho Phương án Virginia mà đại biểu Edmund Randolph đưa ra ngay ngày khai mạc Hội nghị. Ngày 16 tháng Tư năm 1787. Tôi rất vinh dự khi nhận được bức thư của Ngài ngày 31 tháng Ba và thật sung sướng khi thấy quan điểm của Ngài về những cải cách sẽ được Hội nghị Lập hiến theo đuổi. Đó chính là sự chấp thuận những điều lâu nay tôi thường ấp ủ. Những trì hoãn [về tổ chức Hội nghị này] sẽ là sự bất kính đối với những người đã đề xướng sự cải cách và có thể gây ra những thù địch ngấm ngầm mà bề ngoài cứ tưởng là đang giảm bớt. Những nỗ lực triệt để, dù không thành công, thì ít nhất cũng biện hộ cho những người đã đề xuất triệu tập Hội nghị này. Cuối cùng, thì phải giải quyết những trở ngại đó thông qua những cuộc tranh luận tại Hội nghị này. Tôi đã hình thành trong đầu những nét chủ yếu về một hệ thống mới và xin đệ trình những điểm này tới Ngài mà không hề lo sợ điều gì. Nhận thức rằng nền độc lập của các tiểu bang là hoàn toàn không thể nhân nhượng được và việc hợp nhất tất cả các tiểu bang riêng rẽ vào một nền cộng hòa đơn nhất cũng không thích hợp, vì thật ra, điều này là không thể thực hiện được, tôi đã tìm kiếm một giải pháp trung lập nào đó, có thể bảo đảm quyền lực tối đa cho chính quyền quốc gia, đồng thời không xóa bỏ các chính quyền tiểu bang vì các chính quyền này vẫn có những lợi ích nhất định. Điểm mấu chốt tôi muốn đề xuất là phải thay đổi quyền đại diện. Mô hình hiện nay của Liên minh đòi hỏi sự chấp thuận của mọi tiểu bang là cần thiết để phê chuẩn mọi đạo luật quan trọng do Quốc hội Hợp bang ban hành. Như vậy, sự bình đẳng về quyền bỏ phiếu sẽ mâu thuẫn với sự bất bình đẳng về vai trò quan trọng của các tiểu bang thành viên. Không ai phủ nhận rằng các tiểu bang Virginia và Massachusetts có nhiều trọng lượng và ảnh hưởng hơn các tiểu bang Delaware hay Rhode Island, cả trong và ngoài Quốc hội, [nhưng cũng chỉ có một phiếu bầu-ND]. Một hệ thống vận hành với sự can thiệp của các cơ quan lập pháp tiểu bang, trong nhiều trường hợp, sẽ gây ra trục trặc. Một lá phiếu trong Hội đồng quốc gia của Delaware không thể có hiệu lực và giá trị như của bang lớn nhất trong liên minh. Tôi thật sự tin là sự thay đổi như vậy sẽ không gặp phải quá nhiều trở ngại. Đa số các tiểu bang và những tiểu bang có ảnh hưởng nhất đòi phải có những ưu tiên đối với họ. Ðối với các tiểu bang miền Bắc, thì mô hình này sẽ coi trọng dân số của họ, còn các tiểu bang miền Nam sẽ hy vọng vào điều này trong tương lai. Trong mọi vấn đề, các bang nhỏ phải qui thuận theo ý muốn của đa số. Đề xuất này, đặc biệt thúc giục sự thay đổi về quyền đại diện, cũng sẽ làm giảm bớt sự chống đối của các bang lớn trong việc trao nộp các quyền lực cần thiết [cho chính quyền liên bang]. Tiếp theo, tôi muốn đề nghị rằng ngoài các quyền lực của Quốc hội Hợp bang hiện nay, phải cho phép chính quyền quốc gia có thẩm quyền tuyệt đối trong mọi trường hợp cần sự thống nhất, như quyền qui định thương mại, bao gồm quyền đánh thuế các hàng hóa xuất nhập khẩu, qui định thời hạn và hình thức nhập cư… Trên hết và cao hơn hết, chính quyền Liên bang phải có quyền phủ quyết bất kỳ đạo luật nào của các cơ quan lập pháp tiểu bang, tương tự như các đặc quyền của Vua Anh trước đây , theo tôi là tuyệt đối cần thiết và không thể xâm phạm bởi quyền hạn của các tiểu bang. Nếu không có quyền phủ quyết này, mọi quyền lực khác ghi trên giấy đều vô giá trị và không được chấp hành. Các tiểu bang sẽ tiếp tục vi phạm quyền hạn pháp lý của liên bang, vi phạm các hiệp ước và các bộ luật quốc gia, hay quấy rối lẫn nhau bởi các đạo luật thù nghịch và tranh giành nhau bởi các quan điểm sai trái về lợi ích. Một tác dụng tốt đẹp khác của đặc quyền này là việc kiểm soát những thay đổi bất thường của chính quyền tiểu bang, kiểm soát sự chèn ép lợi ích của đa số đối với thiểu số và các cá nhân. Ước mong lớn lao nhất không có trong các chính quyền cộng hòa là sự xét xử vô tư, công bằng, không thiên vị và không vụ lợi trong những tranh chấp, giữa những phe phái khác nhau trong xã hội. Chỉ đa số mới có quyền quyết định, nhưng thường quá lạm dụng điều này. Trong các chế độ quân chủ, chủ quyền thường trung hòa hơn đối với các phe phái và các lợi ích khác nhau, nhưng thật không may là các Quân vương lại có những lợi ích riêng và đôi khi có những mưu đồ ghê tởm chống lại tất thảy mọi người. Có thể các đặc quyền quốc gia theo mô hình này không đủ công bằng đối với những vấn đề địa phương, nhưng bản thân đặc quyền này sẽ ràng buộc một cách hiệu quả những mưu đồ lợi ích đi ngược lại lợi ích chung của toàn xã hội. Kể từ khi có hòa bình, chưa bao giờ các đại biểu Quốc hội Hợp bang lại thống nhất sự ủng hộ đối với chương trình tiền giấy, hay bất kỳ biện pháp cần thiết nào khác. Uy quyền tối cao của quốc gia cũng phải được mở rộng và tôi tin là cần phải có hệ thống tư pháp. Nếu những thẩm phán, những người sẽ giải thích và áp dụng các bộ luật, lại ràng buộc vào lợi ích và các lời tuyên thệ với các tiểu bang của họ chứ không phải với liên bang, thì vai trò của liên bang trong việc xây dựng các bộ luật có thể sẽ không có hiệu quả. Chí ít, các thẩm phán cũng phải tuyên thệ lòng trung thành với liên bang như đối với tiểu bang. Trong mọi trường hợp liên quan đến người nước ngoài hay công dân của các tiểu bang khác, quyền kháng cáo phải được đệ trình lên các tòa án liên bang. Quyền hạn xét xử các vụ việc trên biển cũng phải hoàn toàn thuộc về các tòa án liên bang. Uy quyền tối cao của quốc gia trong bộ máy hành pháp có thể gặp cản trở trừ khi chính quyền liên bang bổ nhiệm có quyền bổ nhiệm những quan chức của mình. Quân đội phải được tổ chức dưới hình thức này hay hình thức khác và chịu sự điều hành của liên bang để bảo đảm mục đích phòng thủ chung. Một chính quyền, với những quyền hạn rộng lớn như vậy, phải được tổ chức tốt và cân bằng. Cơ quan lập pháp cần chia thành hai viện. Một Viện được tất cả dân chúng hay các cơ quan lập pháp tiểu bang bầu chọn hằng năm, còn Viện kia có ít đại biểu hơn, có nhiệm kỳ dài hơn và mỗi nhiệm kỳ chỉ bầu lại một thiểu số, trong khi đa số vẫn giữ chức vụ. Quyền phủ quyết có lẽ nên trao cho viện này là hợp lý nhất. Để kiểm soát chính quyền một cách chắc chắn hơn, có thể thiết lập thêm một Hội đồng phê duyệt, bao gồm những quan chức cao cấp. Bộ máy hành pháp quốc gia cũng cần phải được thiết lập. Tôi chỉ vừa mới hình thành những suy nghĩ về mô hình tổ chức của bộ máy hành pháp và các quyền lực được trao cho cơ quan này. Cũng cần phải bổ sung một điều khoản đảm bảo sự yên bình của các tiểu bang, chống lại những mối nguy hiểm bên trong cũng như bên ngoài. Để thực hiện điều này, quyền cưỡng buộc cũng phải được tuyên bố rõ ràng. Với các quyền thương mại trong tay, bộ máy hành pháp quốc gia luôn có quyền thi hành những biện pháp thương mại trên bộ cũng như trên biển. Nhưng những khó khăn và rắc rối trong quá trình dùng vũ lực cưỡng chế một tiểu bang thi hành ý muốn chung của cả quốc gia, nên tôi rất mong muốn loại bỏ việc sử dụng vũ lực này. Quyền phủ quyết các đạo luật sẽ tạo ra sự phụ thuộc lẫn nhau giữa chính quyền liên bang và tiểu bang. Ngoài ra, cũng cần xác định rõ các hàng hóa sẽ bị đánh thuế. Các quyền này, cùng với việc điều hành vấn đề thương mại, nên trao cho chính quyền liên bang. Ðể thiết lập được một hệ thống chính quyền hợp pháp và mạnh mẽ, mô hình này cần phải được công chúng phê chuẩn chứ không chỉ đơn giản là sự phê chuẩn của các cơ quan lập pháp tiểu bang. Ðiều này càng cần thiết hơn, khi tất yếu, bản Hiến pháp mới sẽ không tránh khỏi sự xung đột với các bản Hiến pháp tiểu bang hiện nay. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch Sử Thế Giới
Thế giới Hiện Đại ( Năm 1917 - Nay )
Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào ?
Top