HIỀN NHÂN TRUNG QUỐC
Chúng ta hãy quay trở lại với 2500 năm trước và xem các bậc hiền triết, hiền minh sống và làm việc như thế nào.
Khổng Tử rất yêu mến một người học trò tên là Nhan Hồi. Có lần Khổng Tử khen Nhan Hồi: " Hồi thật đáng khen! Sống ở một nơi tồi tàn với một cái chén ăn cơm và cái muỗng uống nước - nơi mà hầu hết mọi người không chịu đựng nỗi, nhưng Hồi không để cho hoàn cảnh đó ảnh hưởng đến niềm vui của mình. Hồi thật đáng khen! "( Luận ngữ ).
Gia đình Nhan Hồi rất nghèo . Họ không bao giờ đủ ăn, đủ mặc và sống trong một khu hẻm nhỏ tối tăm, ẩm đạm. Đối với mọi người, một cuộc sống khó khăn như thế là không thể chịu nỗi, nhưng Nhan Hồi vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc với những gì mình có.
Có lẽ nhiều người sẽ nói: " Cuộc sống là như thế, dù giàu hay nghèo, tất cả chúng ta đều phải sống với những gì mình có ".
Điều thực sự đáng khâm phục ở Nhan Hồi không phải là ông có thể chịu đựng được những điều kiện khắc nghiệt, mà là thái độ của ông đối với đời sống. Khi mọi người thở dài cay đắng và phàn nàn về cuộc sống khó khăn thì Nhan Hồi vẫn sống rất lạc quan.
Chúng ta thấy rằng chỉ những người thật sự ngộ đạo mới có thể tránh bị cột chặt vào vật chất trong đời sống và giữ được sự điềm tĩnh và thư thái từ đầu đến cuối, không màng danh lợi cá nhân.
Dĩ nhiên, không ai muốn sống một cuộc đời gian khổ, nhưng chúng ta không thể giải quyết các vấn đề tinh thần nếu quá lệ thuộc vào những thứ vật chất mình đang sở hữu.
Chúng ta luôn mất quá nhiều thời gian nhìn ra thế giới bên ngoài và dành quá ít thời gian để nhìn vào tâm hồn và soi thấu thế giới nội tâm của mình.
Khổng tử đã từng nói về bí mật của hạnh phúc, đó là làm thế nào để tìm thấy sự yên bình trong chính mình.
" Mọi người hi vọng được sống một cuộc đời hạnh phúc, nhưng hạnh phúc chỉ là một cảm giác, nó chẳng liên quan gì đến giàu sang hay nghèo túng mà chỉ liên quan đến nội tâm. "
(-Sưu tầm-)