Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Hẹn em trăm năm sau
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Ngọc Suka" data-source="post: 167655" data-attributes="member: 313337"><p><strong>Hẹn em trăm năm sau - Phần 3</strong></p><p><strong></strong></p><p>Ngày mới bắt đầu.</p><p></p><p>Tôi lại lang thang đi tìm bảo vật. Nhưng tôi không sao hiểu nổi mình thế nào mà lại có thêm một cái đuôi. Tôi cáu kỉnh liếc cái đuôi bên cạnh.</p><p></p><p>” Sao anh không đi làm việc của mình đi!”</p><p></p><p>Hàm ý xua đuổi rất rõ ràng vậy mà có người lại giả ngốc.</p><p></p><p>” Anh đang làm mà.”</p><p></p><p>” Làm gì.”</p><p></p><p>” Tìm bảo vật chứ còn gì nữa.”</p><p></p><p>Cái này thì tôi biết. Ngoài tôi còn 11 linh hồn khác cũng đi tìm bảo vật, anh ấy là một trong số đó. Nhưng với chỉ số thông minh kinh người như vậy thì làm sao mà đến giờ vẫn chưa tìm ra.</p><p></p><p>” Vì nó không hợp với anh.”</p><p></p><p>Khiếp, dọa chết người. Thình lình bị anh dọa tôi thất thố suýt té nhào xuống đất. Anh ta đọc được cả ý nghĩ của tôi sao?!</p><p></p><p>” Chỉ là một viên ngọc đen thôi mà.”</p><p></p><p>” Nó có linh tính. Vậy nên mới coi là bảo vật được chứ.”</p><p></p><p>” Vậy sao anh còn phải đi tìm nó về.”</p><p></p><p>” Haiz…Em làm anh chịu thay ấy mà.” Giọng anh như rất là bất đắc dĩ.</p><p></p><p>” Vậy anh ngang với đi chơi rồi. ”</p><p></p><p>” Coi như là vậy. Cứ quanh quẩn mãi ở nhà cũng chán.”</p><p></p><p>” Khi nào xong việc em sẽ về đó mách với Diêm Vương rằng con trai ông ta ngoan ngoãn cỡ nào.”</p><p></p><p>” Em dám sao?”</p><p></p><p>Nguy hiểm!!!</p><p></p><p>Ơ khoan đã, ai kia?</p><p></p><p>” Hôm qua giỗ đầu nhỏ Quyên đấy, mấy bà có đi thăm nó không?”</p><p></p><p>” Ôi dào, tôi làm gì rảnh thế.”</p><p></p><p>” Ở đó toàn mồ mả lạnh chết người, đi làm gì?”</p><p></p><p>” Dù gì cũng là bạn bà mấy năm…”</p><p></p><p>” Dừng! Bạn bè gì chứ? Cái hạng vừa ngu vừa xấu ấy ai thèm chơi chung chứ? Nếu nó mà không giàu thì còn lâu bọn mình mới chơi chung, đúng không?”</p><p></p><p>” Từ hồi nó chết đến giờ tủ quần áo của tao xẹp hẳn đi, ngân khố cũng hao nhiều rồi. Chán chết!”</p><p></p><p>…</p><p></p><p>Những người đang ngồi đó uống coffee tám chuyện chính là bạn thân từ nhỏ của tôi. Họ là những người thân thiết nhất gần gũi nhất. Vì là con một lại không hòa đồng với em họ nên trong lòng tôi họ như chị như em thân thiết nhất của mình. Nhưng giờ xem ra chỉ mình tôi nghĩ vậy.</p><p></p><p>Thật trớ trêu!</p><p></p><p>” Mà mấy người biết tin gì chưa?”</p><p></p><p>” Tin gì? Nói nghe coi, làm gì mà thần thần bí bí thế!”</p><p></p><p>” Hôm qua, một tháng nữa ông Dương kết hôn đấy! Là với con gái của bí thư tỉnh ủy, lại còn rất giàu có nữa.”</p><p></p><p>” Thật sao, tên này ra tay nhanh thật đấy!”</p><p></p><p>” Thì năm đó hắn cưa con Tuyết cũng có hơn tháng là đổ đấy thôi. Nếu con đó mà không chết sớm thì có khi giờ có con rồi cũng nên.”</p><p></p><p>” Cái đó thì lại không chắc à nha.”</p><p></p><p>” Ừ! Cũng đúng, cái hạng sở khanh như hắn thì chắc kết hôn vài tháng rồi ôm tiền chạy mất cũng nên.”</p><p></p><p>Tôi nghe mà choáng váng vô cùng, dù chỉ là một linh hồn nhưng cũng không chống đỡ nổi mà rơi thẳng xuống nền gạch lạnh buốt.</p><p></p><p>” Cứ khóc đi, khóc hết đi. Ở đây còn có anh mà.”</p><p></p><p>Đúng vậy còn có anh! Ở đây còn có anh…</p><p></p><p>Vậy là tôi bật khóc, to dần to dần…</p><p></p><p>” Anh ta … là bạn trai em, là người từng … nắm tay em bước đi trên thảm cỏ xanh mướt, là người từng thề non hẹn biển… với em… dưới trăng rằm tròn trĩnh,…”</p><p></p><p>” Là tên chết dẫm…chết bầm…chết tiệt…chết đi…”</p><p></p><p>Tôi gục đầu vào lòng anh khóc nức nở. Mà tay anh thì nhè nhẹ vỗ trên vai tôi.</p><p></p><p>” Em vẫn vui cười như mọi ngày vẫn đi tìm viên ngọc quái quỷ đó nhưng anh biết em rất khó chịu. Em đã dồn mọi niềm tin còn sót của mình vào người bạn thân thiết nhất, người yêu tha thiết nhất. Nhưng em thấy gì không? Họ không xứng có được niềm tin đấy. Vậy nên em không cần thương tâm về họ như thế nữa. Bây giờ người cần em nhất là ông nội em kìa.”</p><p></p><p>” Ông nội em? Nhưng mà ông sắp…sắp.”</p><p></p><p>” Kiếp sau, em còn rất nhiều cơ hội mà. Em hãy cố gắng mà chăm sóc ông thật tốt để bù đắp cho ông.”</p><p></p><p>” Sao anh biết rõ mọi chuyện vậy chứ?”</p><p></p><p>” Anh kể em nghe chuyện xưa nha: Năm đó có một người đàn ông toàn thân bết máu bước đến cổng địa phủ. Sau khi phán quan tra sổ mới biết ông ta chết vì cứu con gái mình trong một vụ tai nạn giao thông. Nhưng người chết lẽ ra phải là con gái ông ta mới đúng, có lẽ là do sai sót đâu đó. Vậy nên Diêm Vương không cho ông ta vào địa phủ nửa bước. Ông ta không biết nghe đâu được chuyện đó nên nằng nặc đòi lấy mạng mình đổi cho con. Ông ta ngồi trước cổng kêu la tròn ba ngày ba đêm thì Diêm Vương thương tình cho ông ta vào. Trước khi đi đầu thai ông ta đã nguyện lấy đức mình tích cả đời đổi lấy cho con mình ba kiếp bình an.”</p><p></p><p>” Là…là…” Tôi ngỡ ngàng lắp bắp. Ba kiếp bình an…</p><p></p><p>” Ông ấy là cha em. Kiếp đầu tiên ông ấy vẫn là cha em, nhưng em lại không quan tâm tới ông ấy mà chỉ lo theo đuổi giấc mộng âm nhạc của mình. Kiếp thứ hai ông vẫn có mặt trong cuộc đời em, nhưng em lại chỉ quan tâm đến những người khác mà bỏ qua ông.”</p><p></p><p>Đúng vậy, 21 năm tôi chưa thật sự quan tâm ông. Ông thích ăn gì, thích mặc đồ gì, thích chơi gì,…tôi không hề biết. Mỗi lần gặp ông tôi chỉ nói hết với ông những gì trong lòng rồi lại đi ngay mà không đợi ông nói lấy một câu. Mà tình thương của ông tôi lại nhận lấy như một lẽ dĩ nhiên.</p><p></p><p>” Vậy nên giờ hãy đi tìm ông, quan tâm ông thật tốt. Ông đang ở kiếp sau chờ em đấy!”</p><p></p><p>” Nhưng em đâu biết ông là ai?”</p><p></p><p>” Vậy hãy đối xử tốt với tất cả mọi người, thật tâm thật dạ yêu thương họ. Biết đâu trong số họ lại có ông ấy.”</p><p></p><p>Thật tâm thật dạ. Bốn chữ này hình như tôi vẫn chưa làm thật trọn vẹn thì phải.</p><p></p><p>Với ba mẹ, tôi đã lơ là quá nhiều. Vậy nên dù họ chỉ đóng kịch tôi cũng không nhìn ra.</p><p></p><p>Với bạn bè, tôi tìm khi buồn, khi muốn ăn chơi thỏa thích. Nhưng tôi lại chưa một lần nghe họ nói ra lời thật lòng.</p><p></p><p>Với anh ta, có lẽ tôi đã quá vội vàng rồi.</p><p></p><p>Thật tâm thật dạ. Liệu tôi có làm nổi không?</p><p></p><p>” Nhưng còn bảo vật thì sao? Em phải tìm xong thì mới được đi đầu thai mà.”</p><p></p><p>” Em quả nhiên rất là ngốc. Lại còn vô tâm nữa chứ.”</p><p></p><p>” Hả! Không được nói em ngốc.”</p><p></p><p>” Ừ, không ngốc. Chỉ là kém thông minh thôi.”</p><p></p><p>Anh cười…rất đẹp. Giờ tôi mới thấy thì ra anh cười lại đẹp như thế.</p><p></p><p>” Bảo vật âm phủ sao có thể dễ dàng làm mất như thế chứ? Mà cho dù có mất thì cũng không đến lượt một linh hồn mới xuống như em đi tìm. Tất cả đều là do cha anh sắp xếp. Ông muốn em thấy và nhận ra tất cả, muốn em biết trân trọng mọi thứ. Trân trọng từng người trong cuộc đời mình. Vậy nên kiếp sau hãy sống cho thật tốt.”</p><p></p><p>Giọng anh dịu dàng nhất thế gian này.</p><p></p><p>” Em nhất định sẽ sớm xuống tìm anh.” Tôi quả quyết hứa hẹn.</p><p></p><p>” Em muốn chết sớm sao? Được em yêu thương đến mức sẵn sàng giảm dương thọ của bản thân, anh thật vinh hạnh.”</p><p></p><p>” Không có, em chỉ…chỉ…xã giao thôi.” Tôi vội xua tay.</p><p></p><p>” Anh biết! Em nên đi được rồi đấy.”</p><p></p><p>Anh đưa tôi một viên kẹo ngọt.</p><p></p><p>” Trăm năm sau sẽ lại gặp em!”</p><p></p><p>————Hết————</p><p></p><p><em>Trong cuộc sống luôn có luật nhân quả. Ngọt hay đắng đều do hạt ta gieo.</em></p><p></p><p><em>Trân trọng tất cả những gì mình đang có, những người thân thiết nhất.</em></p><p></p><p><em>Cố gắng để khi hồn lìa khỏi xác mà bạn không phải hối tiếc điều gì. Như trong câu nói tôi đã nghe qua:</em></p><p></p><p><em>” Khi sinh ra bạn khóc mọi người cười và hãy sống làm sao để khi ra đi bạn cười mọi người khóc.”</em></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Ngọc Suka, post: 167655, member: 313337"] [B]Hẹn em trăm năm sau - Phần 3 [/B] Ngày mới bắt đầu. Tôi lại lang thang đi tìm bảo vật. Nhưng tôi không sao hiểu nổi mình thế nào mà lại có thêm một cái đuôi. Tôi cáu kỉnh liếc cái đuôi bên cạnh. ” Sao anh không đi làm việc của mình đi!” Hàm ý xua đuổi rất rõ ràng vậy mà có người lại giả ngốc. ” Anh đang làm mà.” ” Làm gì.” ” Tìm bảo vật chứ còn gì nữa.” Cái này thì tôi biết. Ngoài tôi còn 11 linh hồn khác cũng đi tìm bảo vật, anh ấy là một trong số đó. Nhưng với chỉ số thông minh kinh người như vậy thì làm sao mà đến giờ vẫn chưa tìm ra. ” Vì nó không hợp với anh.” Khiếp, dọa chết người. Thình lình bị anh dọa tôi thất thố suýt té nhào xuống đất. Anh ta đọc được cả ý nghĩ của tôi sao?! ” Chỉ là một viên ngọc đen thôi mà.” ” Nó có linh tính. Vậy nên mới coi là bảo vật được chứ.” ” Vậy sao anh còn phải đi tìm nó về.” ” Haiz…Em làm anh chịu thay ấy mà.” Giọng anh như rất là bất đắc dĩ. ” Vậy anh ngang với đi chơi rồi. ” ” Coi như là vậy. Cứ quanh quẩn mãi ở nhà cũng chán.” ” Khi nào xong việc em sẽ về đó mách với Diêm Vương rằng con trai ông ta ngoan ngoãn cỡ nào.” ” Em dám sao?” Nguy hiểm!!! Ơ khoan đã, ai kia? ” Hôm qua giỗ đầu nhỏ Quyên đấy, mấy bà có đi thăm nó không?” ” Ôi dào, tôi làm gì rảnh thế.” ” Ở đó toàn mồ mả lạnh chết người, đi làm gì?” ” Dù gì cũng là bạn bà mấy năm…” ” Dừng! Bạn bè gì chứ? Cái hạng vừa ngu vừa xấu ấy ai thèm chơi chung chứ? Nếu nó mà không giàu thì còn lâu bọn mình mới chơi chung, đúng không?” ” Từ hồi nó chết đến giờ tủ quần áo của tao xẹp hẳn đi, ngân khố cũng hao nhiều rồi. Chán chết!” … Những người đang ngồi đó uống coffee tám chuyện chính là bạn thân từ nhỏ của tôi. Họ là những người thân thiết nhất gần gũi nhất. Vì là con một lại không hòa đồng với em họ nên trong lòng tôi họ như chị như em thân thiết nhất của mình. Nhưng giờ xem ra chỉ mình tôi nghĩ vậy. Thật trớ trêu! ” Mà mấy người biết tin gì chưa?” ” Tin gì? Nói nghe coi, làm gì mà thần thần bí bí thế!” ” Hôm qua, một tháng nữa ông Dương kết hôn đấy! Là với con gái của bí thư tỉnh ủy, lại còn rất giàu có nữa.” ” Thật sao, tên này ra tay nhanh thật đấy!” ” Thì năm đó hắn cưa con Tuyết cũng có hơn tháng là đổ đấy thôi. Nếu con đó mà không chết sớm thì có khi giờ có con rồi cũng nên.” ” Cái đó thì lại không chắc à nha.” ” Ừ! Cũng đúng, cái hạng sở khanh như hắn thì chắc kết hôn vài tháng rồi ôm tiền chạy mất cũng nên.” Tôi nghe mà choáng váng vô cùng, dù chỉ là một linh hồn nhưng cũng không chống đỡ nổi mà rơi thẳng xuống nền gạch lạnh buốt. ” Cứ khóc đi, khóc hết đi. Ở đây còn có anh mà.” Đúng vậy còn có anh! Ở đây còn có anh… Vậy là tôi bật khóc, to dần to dần… ” Anh ta … là bạn trai em, là người từng … nắm tay em bước đi trên thảm cỏ xanh mướt, là người từng thề non hẹn biển… với em… dưới trăng rằm tròn trĩnh,…” ” Là tên chết dẫm…chết bầm…chết tiệt…chết đi…” Tôi gục đầu vào lòng anh khóc nức nở. Mà tay anh thì nhè nhẹ vỗ trên vai tôi. ” Em vẫn vui cười như mọi ngày vẫn đi tìm viên ngọc quái quỷ đó nhưng anh biết em rất khó chịu. Em đã dồn mọi niềm tin còn sót của mình vào người bạn thân thiết nhất, người yêu tha thiết nhất. Nhưng em thấy gì không? Họ không xứng có được niềm tin đấy. Vậy nên em không cần thương tâm về họ như thế nữa. Bây giờ người cần em nhất là ông nội em kìa.” ” Ông nội em? Nhưng mà ông sắp…sắp.” ” Kiếp sau, em còn rất nhiều cơ hội mà. Em hãy cố gắng mà chăm sóc ông thật tốt để bù đắp cho ông.” ” Sao anh biết rõ mọi chuyện vậy chứ?” ” Anh kể em nghe chuyện xưa nha: Năm đó có một người đàn ông toàn thân bết máu bước đến cổng địa phủ. Sau khi phán quan tra sổ mới biết ông ta chết vì cứu con gái mình trong một vụ tai nạn giao thông. Nhưng người chết lẽ ra phải là con gái ông ta mới đúng, có lẽ là do sai sót đâu đó. Vậy nên Diêm Vương không cho ông ta vào địa phủ nửa bước. Ông ta không biết nghe đâu được chuyện đó nên nằng nặc đòi lấy mạng mình đổi cho con. Ông ta ngồi trước cổng kêu la tròn ba ngày ba đêm thì Diêm Vương thương tình cho ông ta vào. Trước khi đi đầu thai ông ta đã nguyện lấy đức mình tích cả đời đổi lấy cho con mình ba kiếp bình an.” ” Là…là…” Tôi ngỡ ngàng lắp bắp. Ba kiếp bình an… ” Ông ấy là cha em. Kiếp đầu tiên ông ấy vẫn là cha em, nhưng em lại không quan tâm tới ông ấy mà chỉ lo theo đuổi giấc mộng âm nhạc của mình. Kiếp thứ hai ông vẫn có mặt trong cuộc đời em, nhưng em lại chỉ quan tâm đến những người khác mà bỏ qua ông.” Đúng vậy, 21 năm tôi chưa thật sự quan tâm ông. Ông thích ăn gì, thích mặc đồ gì, thích chơi gì,…tôi không hề biết. Mỗi lần gặp ông tôi chỉ nói hết với ông những gì trong lòng rồi lại đi ngay mà không đợi ông nói lấy một câu. Mà tình thương của ông tôi lại nhận lấy như một lẽ dĩ nhiên. ” Vậy nên giờ hãy đi tìm ông, quan tâm ông thật tốt. Ông đang ở kiếp sau chờ em đấy!” ” Nhưng em đâu biết ông là ai?” ” Vậy hãy đối xử tốt với tất cả mọi người, thật tâm thật dạ yêu thương họ. Biết đâu trong số họ lại có ông ấy.” Thật tâm thật dạ. Bốn chữ này hình như tôi vẫn chưa làm thật trọn vẹn thì phải. Với ba mẹ, tôi đã lơ là quá nhiều. Vậy nên dù họ chỉ đóng kịch tôi cũng không nhìn ra. Với bạn bè, tôi tìm khi buồn, khi muốn ăn chơi thỏa thích. Nhưng tôi lại chưa một lần nghe họ nói ra lời thật lòng. Với anh ta, có lẽ tôi đã quá vội vàng rồi. Thật tâm thật dạ. Liệu tôi có làm nổi không? ” Nhưng còn bảo vật thì sao? Em phải tìm xong thì mới được đi đầu thai mà.” ” Em quả nhiên rất là ngốc. Lại còn vô tâm nữa chứ.” ” Hả! Không được nói em ngốc.” ” Ừ, không ngốc. Chỉ là kém thông minh thôi.” Anh cười…rất đẹp. Giờ tôi mới thấy thì ra anh cười lại đẹp như thế. ” Bảo vật âm phủ sao có thể dễ dàng làm mất như thế chứ? Mà cho dù có mất thì cũng không đến lượt một linh hồn mới xuống như em đi tìm. Tất cả đều là do cha anh sắp xếp. Ông muốn em thấy và nhận ra tất cả, muốn em biết trân trọng mọi thứ. Trân trọng từng người trong cuộc đời mình. Vậy nên kiếp sau hãy sống cho thật tốt.” Giọng anh dịu dàng nhất thế gian này. ” Em nhất định sẽ sớm xuống tìm anh.” Tôi quả quyết hứa hẹn. ” Em muốn chết sớm sao? Được em yêu thương đến mức sẵn sàng giảm dương thọ của bản thân, anh thật vinh hạnh.” ” Không có, em chỉ…chỉ…xã giao thôi.” Tôi vội xua tay. ” Anh biết! Em nên đi được rồi đấy.” Anh đưa tôi một viên kẹo ngọt. ” Trăm năm sau sẽ lại gặp em!” ————Hết———— [I]Trong cuộc sống luôn có luật nhân quả. Ngọt hay đắng đều do hạt ta gieo.[/I] [I]Trân trọng tất cả những gì mình đang có, những người thân thiết nhất.[/I] [I]Cố gắng để khi hồn lìa khỏi xác mà bạn không phải hối tiếc điều gì. Như trong câu nói tôi đã nghe qua:[/I] [I]” Khi sinh ra bạn khóc mọi người cười và hãy sống làm sao để khi ra đi bạn cười mọi người khóc.”[/I] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Hẹn em trăm năm sau
Top