"Hãy tưởng tượng mình là chú chim Họa mi bị nhốt trong lồng", các anh chị, các bạn giúp với nhé !

Cây bưởi góc sân nhà bà cụ Mến là nơi tôi kiếm ăn hàng ngày. Giờ đã là tháng ba, hoa bưởi nở trắng cành, hương thơm ngan ngát thấm đẫm không gian, thơm đến cả lá cây, ngọn cỏ, đến cả những giọt sương long lanh đọng trên những chiếc mạng nhện chăng qua cành tầm xuân chi chít nụ.

Theo thói quen, tôi chuyền từ chỗ này sang chỗ khác trong vòm lá bưởi, nghiêng ngó tìm sâu. Lũ sâu ác lắm ! Chúng không chỉ ăn búp non, lá nõn mà còn cắn đứt cả những chùm hoa. Hoa bưởi rụng dưới gốc, nhiều vô số. Tôi chợt buồn khi nghĩ đến mùa Trung thu, Tết của thiếu nhi mà lại thiếu những trái bưởi vàng chín mọng, tròn như trăng rằm.

Đôi chân tôi vẫn nhảy liên liến. Tôi đã tóm gọn mấy tên sâu róm xấu xí và dữ tợn. Thế là hết đời lũ phá hại ! Tôi vui mừng vì công việc nhỏ bé của mình có ích cho con người.

Ồ ! Có cái gì là lạ treo trên cành cao kia nhỉ ? Sao giữa đám lá bưởi xanh mướt lại xuất hiện mấy bông hoa đỏ tươi? Tò mò, tôi nhảy lại gần xem thử. Gió thổi, những cánh hoa rung rinh như đón chào, mời gọi. Tôi ngó đầu nhìn, thấy mấy lát chuối chín vàng, thơm nức. A ! Món này tôi thích lắm ! Dùng để tráng miệng thì không gì bằng! Tôi lách nhanh vào, bụng bảo dạ chỉ mổ vài miếng thôi. Nhưng bỗng tách một miếng, tôi hốt hoảng quay ra thì cửa lồngg đã sập xuống. Chết rồi ! Thì ra đây là một cái bẫy kín đáo và đẹp đẽ. Tôi tự trách mình tham ăn, mất cảnh giác…nhưng tất cả đều đã muộn màng. Một nỗi ân hận dâng lên trong lòng. Tôi xót xa cho thân phận bị giam cầm kể từ giờ phút này.

Không biết từ đâu, hai cậu bé xuất hiện. Một cậu leo thoăn thoắt lên cây bưởi, miệng reo to : “Thắng ơi ! Chim vào bẫy rồi này ! Một chú họa mi hẳn hoi nhé !”. Cậu bé tên Thắng đứng dưới sốt ruột giục : “Mang xuống đây, nhanh lên đi ! Nhớ gài chặt cửa lồng kẻo nó bay ra mất đấy! Tớ sẽ nhốt nó vào cái lồng mới mua hôm qua rồi treo ở trước hiên. Hai đứa chúng mình cùng chơi nhé !”. Tôi hoảng hốt, đập cánh loạn xạ hòng thoát thân, nhưng không thể.

Tôi được chuyển sang chiếc lồng khá rộng làm bằng nan trúc.Trong lồng có sẵn lọ nước và nửa trái chuốt tiêu bóc sẵn. Lòng dạ nào mà ăn với uống bây giờ? Tôi sợ hãi, lo lắng. Trái tim nhỏ bé cứ đập thình thịch trong lồng ngực. Không biết đến bao giờ tôi mới được trở về tổ ấm của mình? Tối nay, không thấy tôi, chắc bố mẹ, anh chị tôi sẽ cuống lên, chia nhau đi tìm. Họ làm sao biết được là tôi đã bị bắt nhốt ở đây.

Trời tối rất nhanh. Hai cậu bé không còn quấy rầy tôi nữa. Chỉ còn mình tôi trong chiếc lồng trống trải, lạnh lẽo mà thôi. Tôi đứng co ro, xù lông ra và rụt cổ vào để tự giữ hơi ấm nhưng vẫn thấy rất rét. Loài chim chúng tôi ưa cuộc sống tự do bay nhảy giữa trời cao đất rộng, không thể chịu được cảnh tù túng thế này.

Không! Tôi không chấp nhận! Tôi sẽ nghĩ cách thoát thân ra bằng được! Buồn rầu và tuyệt vọng cũng chẳng được gì. Trước hết, tôi phải giữ gìn sức khỏe. Tự nhủ xong, tôi mổ mấy miếng chuối, uống mấy hớp nước. Nước mát làm tôi tỉnh táo lại.

Đêm đầu tiên xa tổ ấm, tôi có cảm giác thời gian trôi đi chậm làm sao! Mãi trời mới sáng. Tôi đưa mắt buồn rầu nhìn xung quanh. Mọi vật vẫn như cũ. Mặt trời lên, tỏa ánh nắng bao trùm vạn vật. Cỏ cây, hoa lá vẫn xanh tươi. Tiếng chim vẫn ríu rít trong vòm lá…Còn tôi thì lại bị hai cậu bé tinh nghịch giam cầm. Trớ trêu thay! Tôi thầm trách các cậu nhẫn tâm, dù đã biết họa mi chúng tôi là loài chim có ích mà vẫn bắt nhốt để chơi. Tôi nhảy loanh quanh trong lồng, chờ cơ hội về với cuộc sống tự do…
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Phố phường Hà Nội đã rực đó hoa phượng, ve kêu râm ran suốt ngày. Hè đến nơi đấy rồi. Kết thúc năm học tốt đẹp, cu Dũng được bố mẹ đưa về quê chơi. Thích quá thích thật.

Quê Dũng ở vùng đồi chè rừng cọ, về đây mới được vài hôm mà Dũng đã làm quen với tất cả. Ngôi nhà Dũng đến ở dưới chân núi đối diện với đồi chè. Dũng thường theo chú và anh vào rừng hoặc lên núi kiếm củi. Vốn yêu thiên nhiên, Dũng say mê ngắm những rừng cọ lá xanh mượt long lanh ánh mặt trời (ở Hà Nội làm sao có cảnh này). Một điều làm Dũng thú vị nhất là chim. Chim ở đây không phải là một bầy một loài mà là cả rừng vô số chim đủ loại nhiều không đếm được. Loại chim nào cùng đẹp cũng hót hay. Dũng rất muốn có một chú chim non, về nhà Dũng hí hoáy đan lồng. Chú Quang rất hiểu Dũng, chú kiếm bằng được cho Dũng một chú chim non.

Dũng vui quá cảm ơn chú rối rít rồi thận trọng áp chú chim nhỏ vào ngực mình từ từ đi về nhà.

Chú chim này có lẽ mới được vài ba tuần. Bộ lông của chú mềm như tơ. Lông trên cổ, màu xanh lục điểm những đường viền vàng tươi, hai cánh yếu ớt màu tím sẫm long lanh vài nhánh hồng hoặc đỏ. Nó đang nằm gọn trong tay Dũng mắt lim dim, ngực phập phồng sợ hãi...

Dũng đưa chim vào lồng và treo vào cây bưởi trước nhà, chiếc lồng thật đẹp. Những gióng tre ngà được Dũng trau chuốt tỉ mỉ bóng và sáng. Trong lồng ngoài hai chén nhỏ đựng thức ăn và nước còn có những nhành cây bắc ngang thành bậc cho chim nhảy múa.

Từ hôm có chim, cu Dũng quên tất cả đê chăm sóc chim. Dũng xin bà đỗ xanh đem ngâm nước tróc vỏ cho chim ăn. Cu cậu còn bắt cào cào, châu chấu, bọ ngựa hoặc đi kiếm quả ổi, chuối chín để tấm bổ cho chim. Được như vậy còn sướng hơn ở rừng. Vậy mà chim vẫn buồn. Đến những con châu chấu béo mẫm vặt cẳng chim cũng chẳng buồn ngó tới. Nó nằm ủ rũ trong lồng nhìn ra khoảng không gian trong xanh quen thuộc. Nó nhớ rừng, nhớ bố mẹ, nhớ bạn bè, những khi nghe tiếng hót vang lên như gợi nhớ, chim lại bật dậy nhảy khắp lồng mong tìm được một chỗ trống. Những thanh tre độc ác đã ngăn chim đến với tự do.

Rồi một hôm có đôi chim từ đâu bay tới kéo theo một đán chim cùng lứa với chú chim non trong lồng. Đôi chim sà xuống cành bười thấp nhất vừa kêu vừa đập cánh một cách dữ dội. Chú chim trong lồng vùng dậy bất lực đập cánh yếu ớt. Dũng bất chợt bắt gặp cảnh ấy và em đã hiểu rằng: Đôi chim ấy là bố mẹ cùa chim trong lồng. Nhìn đàn chim ríu rít tập bay chuyền, Dũng đã khóc và suy nghĩ mãi. Thấy thế, mẹ Dũng bảo: “Thôi thả nó ra con ạ”.

Hôm sau đôi chim ấy lại đến. Nó can đảm đến gần Dũng kêu lên những tiếng như van lơn. Thế là Dũng quyết định. Em đến gần lồng chim, kiễng chân mở cửa lồng. Đem chú chim đặt trên lòng bàn tay. Đôi chim bố mẹ chao liệng trên đầu Dũng sung sướng gọi, chú chim non bỡ ngỡ đứng dậy bằng đôi chân bé xíu... và bỗng nhiên chú bay vọt lên cao. Chim bố mẹ cùng đàn con đậu trên cành bưởi quay về phía nhà Dũng cúi đầu như cảm ơn rồi theo đàn bay vào rừng.

Hôm sau và nhiều hôm nữa đàn chim ấy lại đến cây bười nhà Dũng ngày càng đông. Con chim non ấy đậu lên vai Dùng mổ mổ vào cánh tay như muốn rủ Dũng theo. Đàn chim đang tập bay chuyền. Chúng nó chuyền từ cành này sang cành khác hót líu lo. Dũng đi theo bầy chim vào rừng lúc nào không biết.

Trời, một rừng chim hiện ra trước mặt. Dũng đang đứng giữa màu sắc kỳ lạ của chim và tiếng hót mê ly cùa chúng. Dũng say mê ngắm nhìn thế giới lộng lẫy của các loài chim làm Dũng vừa ngạc nhiên vừa sung sướng. Chúng đang hót như chào mừng cậu bé. Dũng nghĩ: đây là món quà chú chim nhỏ ấy đã tặng lại.

Dũng ngước nhìn lên đàn chim đang bay về phía Dũng, bất chợt Dũng giơ tay vẫy vẫy, em nhìn theo đến khi đàn chim chỉ còn là những cái chấm nhỏ.


TRƯƠNG HUYỀN CHI

(Trường PTCS Trưng Vương - Hoàn Kiếm - Hà Nội)
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top