BÀI LÀM
Những ngày thơ ấu, tôi được cắp sách đến trường. Mái trường là nơi nuôi dưỡng tâm hồn tôi, giúp tôi mỗi ngày một lớn khôn. Nơi ấy luôn vọng ra tiếng cười trẻ thơ, tiếng hát ngọt ngào, tiếng giảng bài ấm áp của thầy cô. Tất cả đã hằn sâu trong kí ức của tôi.
Có lẽ mái trường là nơi tôi có nhiều kỷ niệm nhất nên tôi yêu lắm nơi đây. Tôi nhớ nhất là những ngày đầu tiên tôi đi học. Trường thật đẹp, không khí rất trang nghiêm. Lúc ấy, tôi rụt rè, e ngại. Tôi cứ nắm lấy bàn tay mẹ rồi liếc nhìn quanh. Mẹ và cô giáo đầu tiên của tôi đã động viên để tôi mạnh dạn bước vào lớp học. Niềm vui đã đến với tôi từ dạo ầy. Mái trường mến yêu đã nâng bước cuộc đời tôi, giúp tôi vững bước đi lên, có niềm tin và khát vọng. Mái trường này đã cho tôi những nguồn tri thức mới, giúp tôi khôn lớn lên người. Tôi quên sao được những giây phút được học dưới mái trường, được thầy cô sớm hôm chăm sóc. Tôi nhớ những buổi học đạt nhiều điểm cao, tâm trạng vui sướng biết bao rồi về khoe với mẹ. Tôi còn nhớ cả những lúc cô giáo chấm bài, lòng thấp thỏm lo âu, tôi cùng các bạn thăm dò và chờ đợi từng con điểm của mình.
Mái trường ấy bây giờ khang trang hơn. Dó có thế nào thì nơi ấy cũng rất đáng yêu. Tôi yêu những hàng cây xanh tươi trong nắng sớm. Yêu lớp học thân quen, yêu bảng đen đã in vào mắt tôi biết bao nguồn tri thức. Yêu chỗ ngồi với từng nét mặt thân thương. Tôi yêu ánh nắng chiều in nghiêng trên mái ngói. Yêu tiếng trống mỗi ngày vang vọng báo hiệu tan trường. Tôi quên sao được hình ảnh của thầy cô với bao trang giáo án, những tâm lòng trăn trở bởi chúng tôi. Thầy cô ơi! Thầy cô là người đã chắp cho chúng em bao đôi cánh ước mơ để bay cao về phía trước. Thầy cô đã không quản nhọc nhằn để mang hạnh phúc đến trẻ thơ. Tâm hồn tôi đã ghi sâu công ơn của thầy cô giáo. Kí ức tôi luôn luôn ấp bóng dáng mái trường. Ôm ấp cái trầm buồn của ngày hè xa vắng, ôm ấp cái nhộn nhịp của những lúc ra chơi, những giờ tan học...Tôi càng yêu trường, yêu lớp thì càng thương cảm cho những bạn không được học hành, không được đến trường, không có tình yêu của một đại gia đình dành cho trẻ thơ. Không được đến trường thì làm sao các bạn ấy có được nguồn tri thức, làm sao có được tương lai? Tôi mong sao tất cả trẻ em đều được cắp sách đến trường, được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình, của nhà trường và xã hội. Cuộc đời của trẻ thơ rất đẹp nếu như được sự quan tâm chăm sóc của gia đình và nhà trường. Và tôi thực sự có được hạnh phúc lớn lao ấy. Tôi trân trọng biết nhường nào.
Tôi nguyện sẽ ra sức chăm ngoan, học giỏi để trở thành người có ích cho gia đình và xã hội. Tôi mong rằng mọi học sinh từ mái trường này sẽ vững vàng tiến lên phía trước. Tôi luôn thầm mong mái trường của tôi sẽ mãi tươi đẹp, mỗi ngày một khang trang và chắc chắn rằng tôi sẽ không quên nơi ấy. Nó là điểm tựa cho tôi ở ngày hôm nay để hướng tới ngày mai.
Theo Những bài văn hay 7*