BÀI LÀM
Trường Sơn, đông nắng tây mưa
Ai chưa đến đó như chưa hiểu mình.
Đến Trường Sơn ta mới hiểu hơn hình ảnh của người chiến sỹ trong cuộc kháng chiến trường kì gian khổ, chứng kiến một thời khắc lịch sử hào hùng của dân tộc ta. Chiến tranh đã đi qua lâu rồi nhưng hình ảnh người chiến sỹ vẫn còn mãi mãi, còn trong lịch sử, còn trong thơ văn, còn trong trái tim dân tộc Việt Nam.
Người chiến sỹ - người lính cụ Hồ với những hình ảnh thật đẹp, thật anh dũng. Người chiến sỹ ấy đã chép nên những trang sử vàng hiển hách. Các anh từ giã mái trường để lao vào cuộc kháng chiến trường kì oanh liệt.
Khi đất nước bị kẻ thù xâm lược, ước vọng của các anh chỉ duy nhất một con đường giành độc lập cho dân tộc, chiến đấu với kẻ thù để gìn giữ non sông. Bởi thế, núi Trường Sơn nắng cháy kia đã in đậm dấu chân anh bộ đội, in đậm dấu chân người lính mới còn mang màu áo học trò. Các anh đã dũng cảm lên đường ra mặt trận:
Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Mà lòng phơi phới dậy tương lai.
Chiến tranh quả là một khốc liệt nhưng người lính cụ Hồ vẫn không ngần ngại hi sinh, gian khổ. Với trái tim yêu nước cháy bỏng của mình, các anh sẵn sàng ra trận, sẵn sàng đánh đổi cuộc đời mình cho độc lập, tự do. Các anh là những người đầy nhiệt huyết:
Hai mươi tuổi tìm đang dào dạt máu
Hai mươi tuổi hồn quay trong gió bão
Gân đang săn và thớ thịt căng da
Đời mặn nồng hứa hẹn biết bao hoa.
(Tố Hữu)
Chúng ta không khỏi xúc động trước những hình ảnh hi sinh đầy oanh liệt của các anh:
Anh ngã xuống đường băng Tân Sơn Nhất
Nhưng anh gượng đứng lên tì súng trên xác trực thăng
Và anh chết trong khi đang đứng bắn
Máu anh tuôn theo lửa đạn cầu vồng.
Sự hi sinh của các anh vì đất nước Việt Nam là rất thiêng liêng, cao cả. Các anh hi sinh quá nhiều, hi sinh tuổi thanh xuân của mình cho đất nước, hi sinh tình cảm gia đình để phục vụ kháng chiến trường kì. Người chiến sĩ đi chiến đấu đã mang bao nỗi nhớ. Quê hương, bạn bè, người thân luôn canh cánh trong lòng. Thật xúc động với bao người lính đã hy sinh thân thể của mình cho Tổ quốc. Các anh đã bị tàn phế bởi lửa đạn chiến tranh, bị nhiễm dioxin do kẻ thù gieo rắc trên núi rừng Trường Sơn, biết bao chiến sỹ đã đi chiến đấu không có ngày trở về, có người phải vùi chôn thân xác nơi chiến trường mà nay vẫn chưa tìm lại được, họ để lại bao nhiêu thương tiếc của gia đình và của dân tộc Việt Nam.
Ngày nay, đất nước ta đã hòa bình, non sông thống nhất, mọi người được hạnh phúc, ấm no. Nhưng cũng thật trăn trở trước hình ảnh của những người mẹ Việt Nam anh hùng đã hi sinh hết những đứa con thân yêu của mình. Ôi! Chiến tranh thật tàn khốc, chiến tranh đã cướp đi bao sinh mạng con người, cướp đi biết bao cuộc đời của người chiến sỹ. Hình ảnh của các mẹ sống trong sự cô đơn, vò võ nhớ thương chồng và con của họ là nhân chứng của nỗi đau. Hình ảnh người lính cụ Hồ bị tàn phế hoặc bị dị dạng là nhân chứng của tấn bi kịch đầy máu và nước mắt mà chiến tranh đã để lại. Người lính cụ Hồ đã chịu đau thương mất mát không kể xiết. Sự đau thương đó được trả nghĩa bằng chiến thắng vẻ vang. Sự đau thương của các anh đã đổi lấy trang sử vàng hiển hách mà không gì so sánh được.
Noi gương người lính cụ Hồ, người chiến sỹ hôm nay luôn giữ vững tay súng, tôi luyện thử thách, gian lao. Người chiến sĩ trong thời đại mới luôn thực hiện lí tưởng mà người lính cụ Hồ soi sáng: Lí tưởng sống và cống hiến, sống vì nước, vì độc lập tự do.
Thế hệ trẻ chúng tôi thật sự tự hào về người lính cụ Hồ. Hình ảnh người lính trong chặng đường lịch sử đi qua đã để lại trong tôi một sự khâm phục và lòng biết ơn vô hạn. Tôi nguyện sống theo lí tưởng của các anh, ra sức học tập để góp phần xây dựng đất nước Việt Nam ngày một phồn vinh, tươi đẹp.
Theo Những bài văn hay 7*