Hãy để gió cuốn đi^!^

  • Thread starter Thread starter liti
  • Ngày gửi Ngày gửi

liti

New member


Để gió cuốn đi những tháng năm buồn bã, để gió cuốn đi những nỗi buồn, những cảm xúc vốn dĩ đã là dĩ vãng không thể nào khơi nguồn.

Hãy để gió cuốn đi những dòng chữ viết trên nền giấy trắng, để cho lòng vị tha, để cho những hận thù, những sự khúc mắc được giải toả, những nỗi niềm được bày tỏ.

Trong cuộc sống chẳng biết trước được điều gì cả, để quá nhiều chất chứa trong lòng càng làm cho mình cảm thấy nặng nề và mệt mỏi. Đôi lúc, sự gắng gượng cũng chỉ làm cho mình cảm thấy bớt nặng nề chút ít, và đối diện với chính mình là điều rất khó , nhưng phải đối diện thôi chứ ko thể nào tránh được


Ai cũng xây cho mình một nơi riêng để trú ngụ, ai cũng làm cho mình một khoảng trời để ngắm nhìn những khoảng trống, những khoảng không thời gian trôi qua trước mắt. Ai cũng biết rằng sau cơn mưa trời sẽ hửng nắng, ai cũng biết rằng chía khoá thành công sẽ đến sau mỗi lần vấp ngã.... Thế nhưng ......

Thế nhưng có ai biết rằng một vỏ ốc đang ngự trị, đang xâm chiếm, đang độc tôn trong tâm hồn? Có ai biết rằng những tiếng đập dồn dập của cuộc sống không kéo được vỏ ốc chui ra? Có ai biết rằng không khí vui vẻ đang tràn ngập nhưng vẫn có những khoảng trống giá băng tự buông màn che phủ?

Những cơn mưa dầm dề kéo theo những ngày ảm đạm, sự ẩm ướt của đất trời cứ như sự kéo theo của một chu trình kém ổn định, giá băng của mỗi sự vật đang dần có những bước hồi sinh nhất định. Những cơn mưa, những cái lạnh run người cứ ùa vào cứ như một trận lũ quét, cuốn phăng đi tất cả, cả những nỗi niềm riêng, chung cho một thưở xa xăm.

Những cái cũ rích, những câu hỏi, những trái tim cứ như một bản tình ca, không có lời nhưng lại cứ vang vọng . Cứ như những bông hoa, không hương nhưng ngàn đời lưu luyến. Cứ như những con đường, không bóng cây xanh nhưng cứ mãi bước đi bởi sự bình yên trong đó.

Những cái đó, những nét ưu tư....tràn ngập.... Đi mãi rồi cũng mỏi chân, chùn bước mãi thì cũng đứng thẳng , đi mãi rồi cũng về.


Có một cách, thế nào nhỉ, khi mình bực tức hay có nỗi buồn, bạn hãy viết nó ra giấy, dồn tất cả những gì bạn bị kìm chế trong người để viết...rùi xé nhỏ mà tung nó lên....để gió cuốn đi những muộn phiền...biến nó thành pháo hoa chào đón niềm vui mới....Lúc đó...bỗng chốc thấy mình lớn lên và mạnh mẽ....gió ơi...gió ơi...giúp ta trải lòng để lấy đi những cát sạn...thanh lọc để có được thuỷ tinh trong veo....

 
Sống trong đời sống cần có một tấm lòng... để làm gì, anh biết không? Dù chỉ là để gió cuốn đi!​



like_the_wind___Umbrella_by_Finvara.jpg

Gió cuốn đi... để buổi sáng trời giá lạnh mưa phùn lất phất dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, thấy bên kia đường chỗ trạm dừng xe bus một bà già người Á Đông nhỏ nhắn co ro nép ở băng ghế chờ xe bus. Bà cụ mặc áo mưa đội chiếc nón lá của quê nhà khiến ta thấy lại một hình ảnh mẹ ta ngày xưa, cũng lam lũ tảo tần, cũng có lúc đội mưa chờ chuyến xe lam buổi sáng sớm đưa mẹ đến chợ bán hàng xén kiếm từng đồng khổ cực chắt chiu nuôi đàn con thơ nhỏ dại... Nước mắt nhòe đi ở buổi sáng hôm đó, vì nỗi nhớ thương muộn màng gửi đến mẹ đã khuất xa bóng hạc.



Gíó cuốn đi... để ngậm ngùi trên bức thư vừa nhận được, với nỗi đau xót làm sao chia sẻ nổi cùng bạn hiền, trước tin mất mát của gia đình bạn. Lời nói chỉ là ngôn từ sáo ngữ trước nỗi mất mát quá lớn đến với bạn... Gíó cuốn đi hôm nay mang đến cho bạn giọt nước mắt nóng của ta vừa rớt rơi trên bàn phím, khi đôi mắt đã nhòa lệ, mà tay vẫn thoăn thoắt type lời chia sẻ, như gửi đến bạn lời ân cần vỗ về, mong bạn bình tĩnh bớt đau buồn. Sống là cõi tạm, mất đi là trở về, rồi có lúc bạn cùng ta cũng sẽ trở về chốn ấy, trước sau, sớm muộn!


photoimg378.jpg

Gíó cuốn đi... để ngậm ngùi nhớ về người cũ, đã hơn một lần gieo cho ta điều đắng cay phụ bạc. Giờ mọi chuyện đã nằm im dưới lớp bụi dầy của quá khứ. Vết sẹo cũng đã liền da, nỗi đau cũ trở thành điều thân thiết mà lạ thay ta đã quên mất đi điều oán trách, giận hờn xưa. Mới hay ra, cần nên có một tấm lòng thoáng đạt để ngộ được chân lý nhiệm mầu của hai chữ duyên số... vì có duyên mà không nợ thì nên chi chuyện buộc trói đời nhau?


Gíó cuốn đi... để nhớ về người bạn cũ, chắc bạn đã quên rồi, nhưng ta còn nhớ mãi. Kỷ niệm là bóng dáng của quá khứ đậm màu trong lòng. Hồi xưa bạn thường nói: "mắt nhỏ không sâu nhưng sao nhớ dai chi lạ". Ừ thì mắt ta nông cạn, nhưng trái tim ta thì đầy ăm ắp ngăn chứa nỗi nhớ nhung. Có những ngày đi học, chia nhau từng món quà vặt chả là gì: trái ổi, miếng bánh, miếng kẹo, ly nước... Bạn cho ta với tình thương và sự ân cần đầy tế nhị, mà ở tuổi vừa lớn phải khéo xử sự lắm cộng thêm tình thương bạn chân thật mới có thể xóa được cho ta nỗi mặc cảm tủi buồn của kiếp con nhà nghèo.


96371220058420.jpg

Gíó cuốn đi... để nhớ về những hiểu lầm, những lời nói đắng cay mà ta nhận chịu không có lúc biện minh. Bởi đời sống là muôn vàn điều trắc trở. Ta trở thành "tắc kè hoa" như để che giấu những lần cái tôi, cái ta ghét, cũng như xóa bớt cho ta nỗi mặc cảm dậy sóng trong lòng. Ở buổi tối quạnh quẽ, khi lời nhạc chập chùng mang mang điệp khúc "Hãy yêu ngày tới, dù quá mệt kiếp người, còn cuộc đời ta cứ vui". Cười lặng lẽ trong đêm... mà để gió cuốn trôi đi điều phiền muộn áo cơm. Ngày mai, thôi đừng vội lo toan, bởi còn cuộc đời, còn đời sống và những hệ lụy chung quanh... ta còn phải vui để sống.


Chào bóng đêm, chào buổi sáng, chào ta cái bóng lặng lẽ nhỏ nhoi đang lầm lũi đi cho trọn nốt kiếp người mà tự nhủ: Hãy để gió cuốn đi tất cả"!
 
Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi
Gió cuốn đi cho mây qua giòng sông
Ngày vừa lên hay đêm xuống mênh mông
Ôi trái tim đang bay theo thời gian
Làm chiếc bóng đi rao lời dối gian

Những khi chiều tới cần có một tiếng cười
Để ngậm ngùi theo lá bay
Rồi nước cuốn trôi, rồi nước cuốn trôi
....
Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai
=> hãy để nước và gió cuốn đi tất cả :D
 
Có ba thứ trong đời không bao giờ nên tiếc nuối: Một tình yêu đã ra đi; một người bạn không xứng đáng và ngày hôm qua.​


1-3.jpg

Bởi vì đó là những điều đã không còn có thực, không còn có ý nghĩa và không còn tồn tại trong ngày hôm nay và ngày mai của ta. Vì thế, là những điều không nên làm vướng bận lòng ta, không nên làm u sầu trái tim ta và làm rơi nước mắt ta thêm nữa.

Một sớm mai kia thức dậy, bạn có thể sẽ thấy người bạn yêu không còn là người đàn ông/đàn bà bạn đã yêu nữa. Bạn sẽ buồn vì họ? Sẽ đau vì không thể yêu người đó nữa? Sẽ tiếc nuối tình yêu đã có? Nhưng, hãy nghĩ: Khi bạn yêu họ, họ là người bạn yêu, với những gì bạn yêu. Khi họ không còn như thế nữa, hoặc khi bạn nhận ra họ chưa bao giờ như bạn nghĩ, cũng đừng cảm thấy đau buồn hay nuối tiếc. Bởi vì tình yêu đó, trước giây phút đổi thay đó đã là một tình yêu trọn vẹn, người yêu đó trước giây phút nhận ra đó đã là một người yêu trọn vẹn. Chỉ có điều, đó là một tình yêu đã qua, một người yêu đã ra đi. Và nên để gió cuốn bay đi...

small_1255096868.nv.jpg

Một người bạn không xứng đáng với những gì ta dành cho họ càng không bao giờ nên hối tiếc, cho dù có thể là một nỗi buồn trong thoáng chốc. Buồn không phải vì ta đã dành cho họ nhiều yêu thương mà họ không xứng đáng được nhận, cho đi là không bao giờ nên hối tiếc. Mà buồn vì cuộc sống không nên như thế, con người không nên như thế, vậy thôi. Dù sao, cũng nên sống hết mình, yêu thương hết mình. Đâu đó trong cuộc đời vẫn là những vòng tay rộng mở, còn những cái quay mặt đã ở sau lưng...


[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/G-HoUMLDgy[/FLASH]
Và ngày hôm qua. Ngày hôm qua luôn là một cái bóng rất lớn, đôi khi là quá lớn lên hiện tại. Cho dù là cái bóng của hạnh phúc hay bất hạnh. Có những người không bao giờ thoát nổi ra khỏi cái bóng đó để bước đi về phía ngày mai. Nhưng bạn biết không, chỉ những người không nhìn thấy bóng mình vì bận rộn ngẩng cao đầu bước mới không luẩn quẩn ở cái bóng của mình mãi. Ngày hôm qua chỉ là một cái bóng. Mà chúng ta thì cần điều gì đó rõ rệt, mang dáng dấp, hơi thở, sự sống. Đừng đuổi theo cái bóng đó, bạn nhé. Nó cũng giống như ngồi thở than vọng tưởng những cánh bướm mùa trăng tròn thuở xưa. Hãy cứ thương nhớ nhưng đừng bao giờ tiếc ngày hôm qua. Ngày hôm qua đã qua rồi...

Đôi khi, đúng hơn là rất nhiều khi tôi cũng thấy buồn. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ cho phép mình nuối tiếc. Tôi tin, rất tin cuộc sống cần dựa trên những nỗ lực không mệt mỏi để vươn lên, để cho đi và để biết trân trọng hiện tại, hướng tới ngày mai. Những gì đã cho đi là những điều quý giá. Những hạnh phúc đã mang đến cho người là những món quà tự tặng mình. Những yêu thương đã trao là những yêu thương được nhận. Ngay cả những nỗi buồn cũng là một trải nghiệm ý nghĩa. Những cho nhận ấy ngày hôm nay và ngày mai nhìn lại ta mới có thể thấy hết giá trị của đời mình.

u8709_t1260005560_9Ysmq.jpg

Những người luôn bận lòng với những đố kị, day dứt với những đau khổ, trẫm mình trong nước mắt, giam mình trong những ám ảnh về quá khứ và dằn vặt mình với những đòi hỏi yêu thương là những người không bao giờ có thể hạnh phúc, không bao giờ biết giá trị đích thực của cuộc sống.

Một sớm mai kia khi tất cả sẽ thành hư vô trong đời, tôi mong bạn sẽ mỉm cười. Vì mình đã sống những ngày trọn vẹn.
 
Và một ngày mãi nữa lại đến! Tôi hi vọng rằng người bạn thân của tôi sẽ có thêm nhiều niềm vui với tôi! Cố lên bạn nhé! Mặc dù buồn hay vui thì chúng ta cũng phải sống, sống cho ngày mai, ngày kia, và cả tương lai........Chúng ta sẽ sát cách bên nhau bạn nhé! dù mai này có ra sao đi nữa. Tình bạn chúng ta, mãi là tình bạn, tình bạn vĩnh hằng!!!!
Rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ vấp ngã trong đường đời hay gặp những chuyện buồn, chuyện ko hay..., thì như bạn đã nói " Hãy để gió cuốn đi"!!!!!!
 
Mùa Yêu Thương

Mùa Yêu Thương


46214.jpg

Tôi gọi mùa đông làmùa yê uth ương”. Không phải bình thường mọi người trong gia đình không thương yêu nhau, nhưng tôi thích cách thể hiện tình cảm với nhau trong những ngày đông hơn...



Tôi muốn thấy hình ảnh ông nội ngồi nhóm bếp cho bà nội sưởi ấm, hai ông bà ngồi sát vào nhau to nhỏ tâm sự rồi móm mém cười, nụ cười tưởng chừng như có thể xóa tan mùa đông băng giá.


Tôi thèm được thấy hình ảnh mẹ tôi ngồi lặng trong đêm khuya tê tái để khâu lại những chiếc áo ấm cho anh em tôi sáng mai đi học. Tôi muốn thấy cảnh cả gia đình quây quần bên bếp lửa để mai sau khi xa quê tôi còn chút gì để nhớ để thương về một mùa đông trong dĩ vãng.


Tôi yêu mùa đông vì mùa đông đã dạy tôi bài học đầu đời, bài học làm người. Ngày đó làng tôi nghèo lắm, cái lạnh của mùa đông như cứa vào da thịt. Đứng trong căn phòng ấm áp nhìn ra đường, thỉnh thoảng tôi bắt gặp hình ảnh một vài đứa bé hàng xóm phong phanh manh áo lom khom sau những đàn trâu đàn bò.

Tôi tự hỏi: “Liệu chúng có cảm thấy cái rét đang cứa vào da thịt chúng không?”. Tôi ngây ngô hỏi mẹ, mẹ hiền hậu trả lời “Ai cũng cảm thấy rét như nhau nhưng các bạn con phải làm việc để kiếm miếng ăn con ạ”! Bài học về tình thương của tôi được hình thành từ đó.


Mùa đông, mặt trời đến chợt đi vội vàng, nền trời xám xịt. Hình ảnh những cây bàng cây xoan khẳng khiu trụi lá vô tình vẽ lên nền trời những kiệt tác mà nhiều họa sĩ phải ngưỡng mộ.


Vào những đêm bầu trời quang đãng, tôi thích nhìn về hướng bắc để chiêm ngưỡng chòm sao Con Gấu Lớn, đó là những điều thú vị tôi học được từ cha tôi trong những đêm đông giá lạnh. Lớn lên qua những mùa đông, dần dần những hình ảnh ngày đông ăn sâu vào tiềm thức tôi.


Tôi cảm nhận được cái ấm áp mùa đông qua bếp lửa hồng của mẹ, những cái siết tay thật chặt của bạn bè và bàn tay mềm mại ấm áp của cô giáo. Đối với tôi mùa đông thật tuyệt vời!


Nói như nhà văn Nguyễn Khải: "Sự sống nảy sinh từ trong cái chết, hạnh phúc hiện hình từ trong những hi sinh gian khổ…”, thì ở đây tôi lại tìm được sự ấm áp ngay trong cái lạnh tê tái của mùa đông.


(Sưu tầm)​
 
uhm... Atula cũng yêu mùa đông, yêu nhiều, nhiều lắm lắm... Giờ xa miền Bắc, thấy nhớ mùa đông, nhớ mùi hoa sữa quá...

Đọc bài này và thấy đồng cảm! ^^! Tks!
 
Gió lang thang, lang thang qua từng con phố, từng ngôi nhà. Gió tự do, có thể làm mọi việc mà mình thích, có thể hét to, có thể dịu dàng, cũng có khi dữ dội. Người ta yêu Gió đấy, mà cũng sợ Gió đấy. Gió xa cách quá, hoặc người ta sợ gần Gió quá...

Cứ thế và đến một ngày, Gió thấy mình cô đơn.

Tia nắng là của Mặt trời. Ánh trăng là của Mặt trăng. Còn Lá cây. Lá cây dù có đi theo Gió đến đâu đi nữa, thì Lá cây cũng đâu phải của Gió. Trái tim của Lá đã luôn hướng về Cây rồi.
Và Gió cô đơn.

[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/Ekl4JgPC9R[/FLASH]

Gió hỏi ông trời: "Ông trời ơi, sao ông bất công đến thế? Tại sao ai cũng có đôi có cặp, ai cũng có một chốn bình yêu cho riêng mình, còn tôi thì không? Tại sao lại như vậy?"

- Chẳng phải ngươi thích tự do hay sao? Ngươi muốn đi lang thang khắp nơi. Ngươi muốn được nhiều người biết đến. Ngươi muốn mọi người vừa yêu mến, vừa nể sợ ngươi. Chẳng phải ngươi đang có tất cả những điều đó hay sao ? - Ông trời trả lời.

- Vậy chẳng nhẽ không có một ai muốn làm tất cả những điều đó cùng tôi ư? Tôi muốn có ai đó đi cùng tôi tới mọi vùng đất, ở bên tôi những lúc tôi vui vẻ, cũng như những lúc giận dữ, hay khó khăn. Tôi phải làm gì để tìm được một người như thế?

- Người đó có thể không có màu sắc, nhưng không hề vô hình, có thể dịu dàng nhưng không yên lặng, có thể quá nhẹ nhàng, nhưng không phải là không cảm thấy được. Nếu ngươi biết để ý, biết cảm thông, biết chia xẻ, biết lắng nghe, biết quý trọng những điều mình đang có, ngươi sẽ nhìn thấy người mà mình cần tìm.

Và Gió làm theo lời Ông trời nói. Gió để ý, Gió lắng nghe, Gió học cách cảm thông, cả chia xẻ với mọi người nữa. Gió cố gắng, Gió đã làm thật nhiều. Cuối cùng, Gió cũng thấy được người mình cần tìm.
Bai_ca_cua_gio1.jpg



Thật bất ngờ, người đó đã luôn ở bên cạnh Gió, những khi khó khăn, cũng như khi hạnh phúc, những lúc Gió vui vẻ hát ca, cũng như khi Gió lạnh lùng, giận dữ. Người đó đã luôn đi cùng Gió, đến những thảo nguyên bao la, lên núi cao, hay xuống biển rộng... Dù Gió có đi đến đâu thì người đó vẫn bên Gió. Vậy mà bao lâu nay Gió đã không nhận ra điều đó.
Và cuối cùng thì bạn có biết người đã luôn ở bên Gió là ai không?

Lẽ ra tôi muốn bạn hãy học cách cảm thông, học cách chia xẻ với mọi người, tôi muốn bạn hãy nhìn ra xung quanh, biết yêu thương và quý trọng những gì mình đang có, tôi muốn bạn hãy lắng nghe và suy nghĩ.... Tôi muốn bạn làm tất cả những điều đó rồi tôi mới nói cho bạn biết người đó là ai cơ.

Nhưng bạn sẽ biết ngay thôi, vì.. những Đám mây không muốn người khác phải bận lòng nhiều.


sưu tầm
 
Gió ơi, đừng khóc...

Không biết từ bao giờ Gió đã luôn tự nhủ với bản thân mình: "đừng khóc nữa… Gió ơi..."

Ngoảnh đầu nhìn lại cũng không biết đã mấy lần Gió thật sự mỉm cười, giờ ngoảnh đầu tìm lại cũng không nhớ mình đã từng khóc với những cảm xúc ra sao?

wind_1.jpg


Gió của ngày xưa có lẽ là hay buồn, hay lang thang trong mưa một mình, hay tìm về với đêm... Nhưng Gió của ngày xưa không sâu và dày như thế, Gió của ngày xưa có lúc tàn nhẫn, lạnh lùng nhưng cảm nhận được nỗi đau, không chai lì và phẳng lặng, không vô cảm, lạnh lẽo như Gió của giờ đây.

Gió của ngày xưa có một trái tim nhiều vết cắt nhưng ấm nóng, yêu thương, không như Gió của giờ đây, một trái tim đã lành nhưng sao giá lạnh còn hơn một tảng băng chìm sâu trong đáy đại dương với những con sóng ngầm giận dữ.

[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/Wt5DLPx1aT[/FLASH]

Gió của ngày xưa ít cười, ít nói nhưng không phải không có người hiểu mình, chẳng như Gió của giờ đây dù nói nhiều, cười nhiều cũng không ai có thể chạm đến những quãng khuất trong sâu thẳm nỗi xa vắng, miên man.

Đã có những chuyện gì xảy ra với Gió vậy chứ?

Tại sao giờ đây lại không thể khóc, không thể yêu thương, không thể nghe thấy cảm xúc của chính mình được nữa?

Tại sao giờ đây nỗi nhớ, niềm đau lại trở thành cái gì đó mơ hồ xa lắm. Gió không hiểu? Càng lúc càng không hiểu chính mình. Thèm được yêu thương nhưng lại sợ yêu thương. Thèm một vòng tay xiết chặt nhưng trong sâu thẳm lại sợ bị người khác chạm vào.

Từ lúc nào... bước qua những yêu thương, bước qua những rung động, bước qua những đau buồn và bước qua nước mắt đơn giản đến như thế? Không còn đau đớn, không còn cái cảm giác "dường như không thể" của ngày xưa, mọi thứ đều nhẹ bâng, đều đơn giản chỉ sau một tiếng cười.

Khi cảm nhận được những điều ấy mới giật mình nhận ra, từ lâu rồi Gió đã quen với cái cách tự làm đau chính mình để rồi lại ngẩn ra cười nhiều hơn .

Gió ngốc!!!

Tại sao lại làm mình trở nên như vậy chứ? Tại sao phải cố đi qua nỗi đau bằng chính những nỗi đau? Tại sao cứ phải tự làm tổn thương chính mình?

Gió hiểu mà... không có gì đáng thương hơn là tự mình bỏ rơi chính mình.

Gió ơi, sao cứ phải làm những điều ngốc nghếch như thế? Dựa vào một ai đó đi, đừng cố tỏ ra mình mạnh mẽ nữa...

Uh, nhiều lúc cũng muốn nắm chặt tay một ai đó để cùng bước đi, nhưng đã mấy lần thử để rồi cuối cùng nhận ra không được. Sợ cái cảm giác làm đau một ai đó, cũng sợ cái cảm giác mình kéo ai đó xuống sâu hơn, sợ người ta lọt thỏm trong cái thế giới mù lòa với những quằn quại của riêng mình.

Chưa ai bước qua được cùng Gió. Khi mới bắt đầu đã nhận ra sự trốn chạy của họ, khi mới bắt đầu đã nhận ra những cảm xúc đau. Và bất giác, bàn tay Gió khẽ buông, đôi mắt lại lòa đi.

Thèm được nắm chặt bàn tay ai đó, thèm được giữ mãi hơi ấm của một người nhưng lại không nỡ, không thể nhắm mắt mà thấy họ đau. Từ lúc nào đẩy họ ra xa như thế? Từ lúc nào không còn tìm kiếm, không còn hy vọng?

Thật sự rất muốn có một ai đó có thể ôm Gió vào lòng mà thì thầm "khóc đi...". Thật sự rất mong một bàn tay đủ ấm để giữ chặt đôi bàn tay giá lạnh. Thật sự rất cần một bờ vai, một yêu thương, một người có thể hiểu, có thể chấp nhận và có thể yêu tất cả những gì vốn thuộc về Gió.

Gió không lành lặn... Gió vỡ vụn... Gió không nhẹ bẫng... Gió tang thương... Rất sợ... Sợ mình của giờ đây... Rất sợ... Sợ mình của ngày mai sẽ thành bão...

Nhưng phải làm sao? Làm sao bây giờ hở Gió?

Gió bây giờ không còn biết đau nhưng lại không thể yêu thương. Gió bây giờ muốn dừng lại nhưng lại không thể dừng lại được nữa. Gió bây giờ thèm một căn nhà trống để nghỉ ngơi nhưng lại không cách nào tìm được. Gió bây giờ... là Gió mà... đã không còn có thể trở lại như ngày xưa được nữa...
Nhắm mắt lại !!!
Gió ơi... đừng khóc... Gió ơi...

(sưu tầm)
 
gió.........

cỏ năng động lắm , cỏ thích cười , thích nói

bản chất cỏ rất thích náo nhiệt . sự ồn ào

nhưng vì không khí của môi trường khắc nghiệt , nhiệt độ .đã làm cỏ mệt lắm cỏ thật sự mệt nhưng cỏ vẫn chịu đựng vì cỏ là 1 loại cây dại dù có trong hoàn cảnh nào thì cỏ vẫn vượt wa để tồn tại mà!!!!!!!!! tiềm ẩn trong cỏ là một sức sống mãnh liệt nhưng vì cỏ đã mệt . mệt lắm và vì cuộc sống không cho fép cỏ nên cái sức sống ấy vẫn không có cơ hội được bọc fát đấy thôi và...................

[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/xsl5Y8c3pP[/FLASH]
Có 1 cơn gió đến với cỏ lúc tôi buồn nhất ..... Thất vọng và chán nản nhất về cuộc đời........lúc mà cỏ cần ai đó yêu thương chăm sóc cỏ cũng là lúc cỏ yếu đuối nhất

gió đến nhanh.... Làm xua tan ngay những suy nghĩ của cỏ.... Những suy nghĩ cỏ không sao giải thích nổi......cho cò lại sức sống ngày nào

gió khiến cỏ trở lại là cỏ ........ năng động nhiệt huyết ....... khi bên gió cỏ chính là cỏ luôn luôn là cỏ

Gió cũng như sóng...... Sóng luôn ồn ào..... Lặng lẽ....... Dữ dội nhưng lại rất dịu êm......

...............Gió thì khác có những cơn gió ấm áp............Và....

lúc mạnh mẽ nhưng lúc lại rất nhẹ nhàng .............ấm áp

gió luôn wan tâm cỏ ............ gió luôn quay quần bên cỏ

..........gió thổi cho cỏ mát............. giúp cỏ tìm được sức sống và............ lòng tin ......... và cái cảm giác gọi là hạnh phúc

nhưng cỏ àk ! cỏ không biết cỏ không muốn biết không cần biết rằng gió luôn luôn bay................ bay cao ............. bay xa............ và sắp đến lúc gió sẽ bay rồi

đến khi nào gió tìm dc nơi dưng chân của mình ........... hạnh phúc của gió có phải là ở bên cỏ không ...........????????

gió sẽ dừng lại...........dừng lại bên cỏ chăng?????? sợ lắm .........rất sợ ......sợ lắm

vì sợ 1 ngày gió sẽ xa cỏ............

nhưng.........

cỏ biết nếu như gió không bay thì gió sẽ không còn là gió nữa .........

và cỏ tin vào gió tin dù có bay đi đến nơi đâu đi nữa thì gió sẽ mãi nhớ đến cỏ trong tim gió sẽ còn 1 nơi nào đó để jữ lại hình bóng của cỏ........

thế là cỏ cũng vui rồi

...... Tin vào gió.....

sưu tầm​
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top