Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Hãy để gió cuốn đi^!^
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="liti" data-source="post: 21078" data-attributes="member: 2098"><p><strong>Gió ơi, đừng khóc...</strong></p><p></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Không biết từ bao giờ Gió đã luôn tự nhủ với bản thân mình: "đừng khóc nữa… Gió ơi..."</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Ngoảnh đầu nhìn lại cũng không biết đã mấy lần Gió thật sự mỉm cười, giờ ngoảnh đầu tìm lại cũng không nhớ mình đã từng khóc với những cảm xúc ra sao?</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong><img src="https://files.myopera.com/wind1783/blog/wind_1.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Gió của ngày xưa có lẽ là hay buồn, hay lang thang trong mưa một mình, hay tìm về với đêm... Nhưng Gió của ngày xưa không sâu và dày như thế, Gió của ngày xưa có lúc tàn nhẫn, lạnh lùng nhưng cảm nhận được nỗi đau, không chai lì và phẳng lặng, không vô cảm, lạnh lẽo như Gió của giờ đây.</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Gió của ngày xưa có một trái tim nhiều vết cắt nhưng ấm nóng, yêu thương, không như Gió của giờ đây, một trái tim đã lành nhưng sao giá lạnh còn hơn một tảng băng chìm sâu trong đáy đại dương với những con sóng ngầm giận dữ.</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/Wt5DLPx1aT[/FLASH]</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Gió của ngày xưa ít cười, ít nói nhưng không phải không có người hiểu mình, chẳng như Gió của giờ đây dù nói nhiều, cười nhiều cũng không ai có thể chạm đến những quãng khuất trong sâu thẳm nỗi xa vắng, miên man.</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Đã có những chuyện gì xảy ra với Gió vậy chứ?</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Tại sao giờ đây lại không thể khóc, không thể yêu thương, không thể nghe thấy cảm xúc của chính mình được nữa?</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Tại sao giờ đây nỗi nhớ, niềm đau lại trở thành cái gì đó mơ hồ xa lắm. Gió không hiểu? Càng lúc càng không hiểu chính mình. Thèm được yêu thương nhưng lại sợ yêu thương. Thèm một vòng tay xiết chặt nhưng trong sâu thẳm lại sợ bị người khác chạm vào.</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Từ lúc nào... bước qua những yêu thương, bước qua những rung động, bước qua những đau buồn và bước qua nước mắt đơn giản đến như thế? Không còn đau đớn, không còn cái cảm giác "dường như không thể" của ngày xưa, mọi thứ đều nhẹ bâng, đều đơn giản chỉ sau một tiếng cười.</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Khi cảm nhận được những điều ấy mới giật mình nhận ra, từ lâu rồi Gió đã quen với cái cách tự làm đau chính mình để rồi lại ngẩn ra cười nhiều hơn .</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Gió ngốc!!!</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Tại sao lại làm mình trở nên như vậy chứ? Tại sao phải cố đi qua nỗi đau bằng chính những nỗi đau? Tại sao cứ phải tự làm tổn thương chính mình?</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Gió hiểu mà... không có gì đáng thương hơn là tự mình bỏ rơi chính mình.</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Gió ơi, sao cứ phải làm những điều ngốc nghếch như thế? Dựa vào một ai đó đi, đừng cố tỏ ra mình mạnh mẽ nữa...</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Uh, nhiều lúc cũng muốn nắm chặt tay một ai đó để cùng bước đi, nhưng đã mấy lần thử để rồi cuối cùng nhận ra không được. Sợ cái cảm giác làm đau một ai đó, cũng sợ cái cảm giác mình kéo ai đó xuống sâu hơn, sợ người ta lọt thỏm trong cái thế giới mù lòa với những quằn quại của riêng mình.</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Chưa ai bước qua được cùng Gió. Khi mới bắt đầu đã nhận ra sự trốn chạy của họ, khi mới bắt đầu đã nhận ra những cảm xúc đau. Và bất giác, bàn tay Gió khẽ buông, đôi mắt lại lòa đi.</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Thèm được nắm chặt bàn tay ai đó, thèm được giữ mãi hơi ấm của một người nhưng lại không nỡ, không thể nhắm mắt mà thấy họ đau. Từ lúc nào đẩy họ ra xa như thế? Từ lúc nào không còn tìm kiếm, không còn hy vọng?</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Thật sự rất muốn có một ai đó có thể ôm Gió vào lòng mà thì thầm "khóc đi...". Thật sự rất mong một bàn tay đủ ấm để giữ chặt đôi bàn tay giá lạnh. Thật sự rất cần một bờ vai, một yêu thương, một người có thể hiểu, có thể chấp nhận và có thể yêu tất cả những gì vốn thuộc về Gió.</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Gió không lành lặn... Gió vỡ vụn... Gió không nhẹ bẫng... Gió tang thương... Rất sợ... Sợ mình của giờ đây... Rất sợ... Sợ mình của ngày mai sẽ thành bão...</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Nhưng phải làm sao? Làm sao bây giờ hở Gió?</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Gió bây giờ không còn biết đau nhưng lại không thể yêu thương. Gió bây giờ muốn dừng lại nhưng lại không thể dừng lại được nữa. Gió bây giờ thèm một căn nhà trống để nghỉ ngơi nhưng lại không cách nào tìm được. Gió bây giờ... là Gió mà... đã không còn có thể trở lại như ngày xưa được nữa...</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Nhắm mắt lại !!!</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>Gió ơi... đừng khóc... Gió ơi...</strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong></strong></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 10px"><span style="color: DarkOrchid"><strong>(sưu tầm) </strong></span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="liti, post: 21078, member: 2098"] [b]Gió ơi, đừng khóc...[/b] [FONT="Book Antiqua"][SIZE="2"][COLOR="DarkOrchid"][B]Không biết từ bao giờ Gió đã luôn tự nhủ với bản thân mình: "đừng khóc nữa… Gió ơi..." Ngoảnh đầu nhìn lại cũng không biết đã mấy lần Gió thật sự mỉm cười, giờ ngoảnh đầu tìm lại cũng không nhớ mình đã từng khóc với những cảm xúc ra sao? [IMG]https://files.myopera.com/wind1783/blog/wind_1.jpg[/IMG] Gió của ngày xưa có lẽ là hay buồn, hay lang thang trong mưa một mình, hay tìm về với đêm... Nhưng Gió của ngày xưa không sâu và dày như thế, Gió của ngày xưa có lúc tàn nhẫn, lạnh lùng nhưng cảm nhận được nỗi đau, không chai lì và phẳng lặng, không vô cảm, lạnh lẽo như Gió của giờ đây. Gió của ngày xưa có một trái tim nhiều vết cắt nhưng ấm nóng, yêu thương, không như Gió của giờ đây, một trái tim đã lành nhưng sao giá lạnh còn hơn một tảng băng chìm sâu trong đáy đại dương với những con sóng ngầm giận dữ. [FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/Wt5DLPx1aT[/FLASH] Gió của ngày xưa ít cười, ít nói nhưng không phải không có người hiểu mình, chẳng như Gió của giờ đây dù nói nhiều, cười nhiều cũng không ai có thể chạm đến những quãng khuất trong sâu thẳm nỗi xa vắng, miên man. Đã có những chuyện gì xảy ra với Gió vậy chứ? Tại sao giờ đây lại không thể khóc, không thể yêu thương, không thể nghe thấy cảm xúc của chính mình được nữa? Tại sao giờ đây nỗi nhớ, niềm đau lại trở thành cái gì đó mơ hồ xa lắm. Gió không hiểu? Càng lúc càng không hiểu chính mình. Thèm được yêu thương nhưng lại sợ yêu thương. Thèm một vòng tay xiết chặt nhưng trong sâu thẳm lại sợ bị người khác chạm vào. Từ lúc nào... bước qua những yêu thương, bước qua những rung động, bước qua những đau buồn và bước qua nước mắt đơn giản đến như thế? Không còn đau đớn, không còn cái cảm giác "dường như không thể" của ngày xưa, mọi thứ đều nhẹ bâng, đều đơn giản chỉ sau một tiếng cười. Khi cảm nhận được những điều ấy mới giật mình nhận ra, từ lâu rồi Gió đã quen với cái cách tự làm đau chính mình để rồi lại ngẩn ra cười nhiều hơn . Gió ngốc!!! Tại sao lại làm mình trở nên như vậy chứ? Tại sao phải cố đi qua nỗi đau bằng chính những nỗi đau? Tại sao cứ phải tự làm tổn thương chính mình? Gió hiểu mà... không có gì đáng thương hơn là tự mình bỏ rơi chính mình. Gió ơi, sao cứ phải làm những điều ngốc nghếch như thế? Dựa vào một ai đó đi, đừng cố tỏ ra mình mạnh mẽ nữa... Uh, nhiều lúc cũng muốn nắm chặt tay một ai đó để cùng bước đi, nhưng đã mấy lần thử để rồi cuối cùng nhận ra không được. Sợ cái cảm giác làm đau một ai đó, cũng sợ cái cảm giác mình kéo ai đó xuống sâu hơn, sợ người ta lọt thỏm trong cái thế giới mù lòa với những quằn quại của riêng mình. Chưa ai bước qua được cùng Gió. Khi mới bắt đầu đã nhận ra sự trốn chạy của họ, khi mới bắt đầu đã nhận ra những cảm xúc đau. Và bất giác, bàn tay Gió khẽ buông, đôi mắt lại lòa đi. Thèm được nắm chặt bàn tay ai đó, thèm được giữ mãi hơi ấm của một người nhưng lại không nỡ, không thể nhắm mắt mà thấy họ đau. Từ lúc nào đẩy họ ra xa như thế? Từ lúc nào không còn tìm kiếm, không còn hy vọng? Thật sự rất muốn có một ai đó có thể ôm Gió vào lòng mà thì thầm "khóc đi...". Thật sự rất mong một bàn tay đủ ấm để giữ chặt đôi bàn tay giá lạnh. Thật sự rất cần một bờ vai, một yêu thương, một người có thể hiểu, có thể chấp nhận và có thể yêu tất cả những gì vốn thuộc về Gió. Gió không lành lặn... Gió vỡ vụn... Gió không nhẹ bẫng... Gió tang thương... Rất sợ... Sợ mình của giờ đây... Rất sợ... Sợ mình của ngày mai sẽ thành bão... Nhưng phải làm sao? Làm sao bây giờ hở Gió? Gió bây giờ không còn biết đau nhưng lại không thể yêu thương. Gió bây giờ muốn dừng lại nhưng lại không thể dừng lại được nữa. Gió bây giờ thèm một căn nhà trống để nghỉ ngơi nhưng lại không cách nào tìm được. Gió bây giờ... là Gió mà... đã không còn có thể trở lại như ngày xưa được nữa... Nhắm mắt lại !!! Gió ơi... đừng khóc... Gió ơi... (sưu tầm) [/B][/COLOR][/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Hãy để gió cuốn đi^!^
Top