Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Hãy để em thương anh lặng lẽ - Phan Ý Yên
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="DOO DOO" data-source="post: 164473"><p style="text-align: center"> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"><span style="color: #000000"><strong>HÃY ĐỂ EM THƯƠNG ANH LẶNG LẼ</strong></span></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"><span style="color: #000000"><strong></strong></span></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"><span style="color: #000000"><strong></strong></span></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">“Einstein nói sự điên rồ nghĩa là bạn cứ làm đi làm lại mãi một việc và hi vọng tìm thấy những kết quả mới. Tình yêu hóa ra cũng là một sự điên rồ khi bạn cứ yêu đi yêu lại một người và mong chờ người đó sẽ đổi thay.”</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Sáng nay em dậy sớm. Trời đột nhiên đổ mưa rất to. Đưa tay ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mùa hè đã ở rất cận kề. Vậy là ngồi bó gối luôn bên bệ cửa, lục lọi trong ổ cứng xem lại tuổi trẻ của mình. Đột nhiên muốn hỏi mèo. Tuổi trẻ của anh không có em thì thế nào? Anh đã từng thích gì, yêu người con gái ra sao, có ước mơ những điều kì cục, ngỗ ngược hay không? Đột nhiên muốn hỏi, những người đã đi qua đời nhau, như chúng ta lúc này, họ mất bao nhiêu thời gian để nỗi buồn đóng vẩy khô queo?</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Hồi xưa, em đã từng thích những điều đơn giản lắm. Thích uống trà pha mật ong trong tiết trời mùa đông có khói. Thích mùi cà phê tản ra từ các quán bên đường. Thích nằm cuộn tròn ôm lấy thân mình. Thích tự mua hoa và thả vào những cái chậu be bé trong nhà. Thích nấu cơm cho người mình thương. Thích đi bộ không cần định hướng và nghe Hà Trần hát “người con gái sợ nỗi cô đơn vội vã đi tìm giấc mơ”. Thích viết bưu thiếp gửi đi vào mùa xuân. Thích pha nước gừng ấm cho người đàn ông mình yêu ngâm chân trước khi đi ngủ. Thích nói rằng “em chẳng thích anh chút nào cả” dù trong lòng thì bồi hồi, xốn xang. Thích ngắm nhìn đàn ông hút thuốc.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Mà hồi này, em vẫn thích những điều như thế. Có chăng bổ sung thêm là em thích nghe giọng nói của mèo. Thích nắm tay mèo. Thích nghe mèo bảo “anh mệt” để em có thể cảm thấy mình quan trọng với mèo. Thích ôm mèo rồi dụi đầu vào ngực hít hà. Cơ mà, hình như tất cả mọi người đang nghĩ, em chắc phải cần những gì to tát và vĩ đại hơn thế. Nên càng lúc em càng tự cô lập mình. Em cứ loay hoay, loay hoay. Vì nhận ra rằng mình đang dần dần kiệt sức. Giống như người chết đuối cố vẫy vùng nhưng tiếng kêu cứu không thể nào lọt được đến trái tim của bất kì ai.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Sáng nay, trời mưa rất to. Cầm một cuốn sách lên, trốn ra quán quen, gọi một ấm trà quế hoa, thấy nỗi buồn rơi lại phía sau. Trong Nước Mỹ nước Mỹ, Phan Việt viết: “Tôi muốn tin vào những thứ “duyên” không đi kèm “phận” hay “số” mà do chúng ta tạo ra với nhau bằng tình cảm. Tôi muốn tin rằng những gì chúng ta đã gieo xuống, dù chậm, nhất định sẽ nảy mầm và ra trái đúng như cái hạt mầm đã gieo. Như sau mùa đông dài, nhất định phải là mùa xuân; tôi mong tất cả các bạn tôi, dù ở bất cứ đâu Trái Đất, vào lúc nào, cũng vẫn giữ trong tim cảm giác thanh xuân của những năm tháng tuổi trẻ - cái thời mà mọi thứ đều dễ dàng, buổi sáng sớm một ngày bất kì có thể đứng dậy nói lời tạm biệt mà đi không lưỡng lự hoặc nhìn vào tuyết trắng trời mà mỉm cười rồi hít vào và thở ra một hơi thật dài, cho hơi nước bay lên trong buổi sớm.”</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Em đã luôn tin như thế, giữ sự nhiệt huyết và hi vọng đấy trong lòng mà có thể cảm thấy cuộc đời mình lúc nào cũng hạnh phúc đủ để mỉm cười. Với anh. Với người. Nên anh đừng buồn. Đừng lo lắng. Vì dù có thế nào, em sẽ vẫn thương anh dẫu chỉ là đứng từ xa nhìn lại thấy anh cười cũng được… anh nhé!</span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="DOO DOO, post: 164473"] [CENTER] [SIZE=4][FONT=arial][COLOR=#000000][B]HÃY ĐỂ EM THƯƠNG ANH LẶNG LẼ [/B][/COLOR] [/FONT][/SIZE][/CENTER] [SIZE=4][FONT=arial]“Einstein nói sự điên rồ nghĩa là bạn cứ làm đi làm lại mãi một việc và hi vọng tìm thấy những kết quả mới. Tình yêu hóa ra cũng là một sự điên rồ khi bạn cứ yêu đi yêu lại một người và mong chờ người đó sẽ đổi thay.” Sáng nay em dậy sớm. Trời đột nhiên đổ mưa rất to. Đưa tay ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mùa hè đã ở rất cận kề. Vậy là ngồi bó gối luôn bên bệ cửa, lục lọi trong ổ cứng xem lại tuổi trẻ của mình. Đột nhiên muốn hỏi mèo. Tuổi trẻ của anh không có em thì thế nào? Anh đã từng thích gì, yêu người con gái ra sao, có ước mơ những điều kì cục, ngỗ ngược hay không? Đột nhiên muốn hỏi, những người đã đi qua đời nhau, như chúng ta lúc này, họ mất bao nhiêu thời gian để nỗi buồn đóng vẩy khô queo? Hồi xưa, em đã từng thích những điều đơn giản lắm. Thích uống trà pha mật ong trong tiết trời mùa đông có khói. Thích mùi cà phê tản ra từ các quán bên đường. Thích nằm cuộn tròn ôm lấy thân mình. Thích tự mua hoa và thả vào những cái chậu be bé trong nhà. Thích nấu cơm cho người mình thương. Thích đi bộ không cần định hướng và nghe Hà Trần hát “người con gái sợ nỗi cô đơn vội vã đi tìm giấc mơ”. Thích viết bưu thiếp gửi đi vào mùa xuân. Thích pha nước gừng ấm cho người đàn ông mình yêu ngâm chân trước khi đi ngủ. Thích nói rằng “em chẳng thích anh chút nào cả” dù trong lòng thì bồi hồi, xốn xang. Thích ngắm nhìn đàn ông hút thuốc. Mà hồi này, em vẫn thích những điều như thế. Có chăng bổ sung thêm là em thích nghe giọng nói của mèo. Thích nắm tay mèo. Thích nghe mèo bảo “anh mệt” để em có thể cảm thấy mình quan trọng với mèo. Thích ôm mèo rồi dụi đầu vào ngực hít hà. Cơ mà, hình như tất cả mọi người đang nghĩ, em chắc phải cần những gì to tát và vĩ đại hơn thế. Nên càng lúc em càng tự cô lập mình. Em cứ loay hoay, loay hoay. Vì nhận ra rằng mình đang dần dần kiệt sức. Giống như người chết đuối cố vẫy vùng nhưng tiếng kêu cứu không thể nào lọt được đến trái tim của bất kì ai. Sáng nay, trời mưa rất to. Cầm một cuốn sách lên, trốn ra quán quen, gọi một ấm trà quế hoa, thấy nỗi buồn rơi lại phía sau. Trong Nước Mỹ nước Mỹ, Phan Việt viết: “Tôi muốn tin vào những thứ “duyên” không đi kèm “phận” hay “số” mà do chúng ta tạo ra với nhau bằng tình cảm. Tôi muốn tin rằng những gì chúng ta đã gieo xuống, dù chậm, nhất định sẽ nảy mầm và ra trái đúng như cái hạt mầm đã gieo. Như sau mùa đông dài, nhất định phải là mùa xuân; tôi mong tất cả các bạn tôi, dù ở bất cứ đâu Trái Đất, vào lúc nào, cũng vẫn giữ trong tim cảm giác thanh xuân của những năm tháng tuổi trẻ - cái thời mà mọi thứ đều dễ dàng, buổi sáng sớm một ngày bất kì có thể đứng dậy nói lời tạm biệt mà đi không lưỡng lự hoặc nhìn vào tuyết trắng trời mà mỉm cười rồi hít vào và thở ra một hơi thật dài, cho hơi nước bay lên trong buổi sớm.” Em đã luôn tin như thế, giữ sự nhiệt huyết và hi vọng đấy trong lòng mà có thể cảm thấy cuộc đời mình lúc nào cũng hạnh phúc đủ để mỉm cười. Với anh. Với người. Nên anh đừng buồn. Đừng lo lắng. Vì dù có thế nào, em sẽ vẫn thương anh dẫu chỉ là đứng từ xa nhìn lại thấy anh cười cũng được… anh nhé![/FONT][/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Hãy để em thương anh lặng lẽ - Phan Ý Yên
Top