Hãy cứ khóc đi!!!!!!!!!!!!!
udency:
Bạn có biết rằng trước đây trong mắt tôi, hình ảnh của bạn như thế nào không? Một con bé suốt ngày cười vui. Lúc nào tôi cũng thấy bạn cười, thậm chí là cả trong giờ học nữa! Tôi thấy rất bức xúc! Bạn đã ở bàn đầu lại còn cứ hay nói cười với những đứa bên cạnh khiến ngồi bàn cuối như tôi theo dõi bài giảng thầy cô ghi trên bảng rất khó... Tôi ghét bạn, có lẽ cả ganh tỵ nữa. Sao ông trời thiên vị thế nhỉ? Dường như bạn chẳng biết buồn phiền, lo âu bao giờ, lúc nào cũng nở nụ cười... đáng ghét!
... Bạn xin chuyển xuống chỗ tôi ngồi bảo rằng là thích ngồi với tôi. Nhưng tôi biết đó không phải là lý do thực sự. Mẹ tôi đã kể cho tôi biết nỗi khổ của bạn lớn như thế nào. Bạn không muốn người khác phải lo lắng, quan tâm đến bạn ư? Bạn thật là ngốc... Trong giờ học, thấy bạn nhăn nhó bóp lưng, tôi rất thương bạn. Bạn vẫn cười. Nụ cười ấy với tôi giờ sao mà đẹp thế! Tôi thực sự khâm phục bạn! Nhưng tôi nghĩ chỉ có tình bạn mới xoa dịu được mọi vết đau. Bạn hãy tâm sự với ai đó đi, hãy giãi bày những lo lắng, những buồn phiền, những đau đớn của mình đi. Sức mạnh của tình bạn sẽ là vị thuốc thần tiên giúp bạn vượt lên tất cả!
Tôi đã biết về chuyện gia đình bạn. Nếu là bạn, hẳn tôi đã chán chường, đã buông xuôi mọi thứ. Sao bạn lại gan góc đến thế! Một lúc nào đó, nếu bạn cảm thấy không thể chịu đựng được nữa thì hãy gục xuống một bờ vai mà bạn tin tưởng để khóc đi, khóc thật to vào, khóc cho thoải mái cho nước mắt cuốn trôi đi hết những đau đớn, tủi buồn. Khóc như thế, bạn sẽ thấy nhẹ vơi đi ưu phiền, sẽ nhẹ nhõm hơn là bạn cứ phải che giấu những giọt nước mắt bằng tiếng cười, cười mà trong lòng nặng trĩu. Đừng kìm nén nữa, hãy khóc đi, đừng chịu đựng một mình nữa, khổ lắm bạn ạ!
Hãy cho bọn mình biết khi nào bạn cần đến bọn mình. Khóc khi nào bạn muốn nhé, bọn mình sẽ luôn ở bên bạn!