Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Hãy cứ đơn giản đi!
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="bitsbobs" data-source="post: 81820" data-attributes="member: 109133"><p><span style="font-family: 'Arial'"><strong>Phần 3 - Những kẻ đang yêu thường hay mơ màng!</strong></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span> <span style="font-family: 'Arial'">Amy xỏ đôi bốt vào chân, mở cửa, khoan khoái bước ra đường. Tuyết ngừng rơi từ hôm qua, một chút nắng len lỏi qua những đám mây, không có nghĩa ngày mai sẽ trời quang mây tạnh. Thời tiết bên này là thế, cũng thay đổi chóng mặt như ở Việt Nam vậy. Amy hít hà, bước vội ra trạm xe buýt dẫn đến trường, hôm nay cô có buổi học. Amy không thích những giờ lên <em>lecture</em> nghe giảng. Có những buổi, lớp học quá đông, cô thấy mình nhỏ bé trong gần trăm con người ấy. Cô sẽ lại ngủ gật mất thôi. Shaun đã phải cốc đầu cho cô dậy không dưới chục lần từ đầu kỳ học, dù mới chưa đầy hai tháng. Amy lý giải với cậu bạn, cô chỉ ưu ái những buổi thuyết trình và thảo luận nhóm, nơi mọi người bàn tán rôm rả và tự do hơn cả. Thực ra ban đầu, Amy không có ý định học lên Thạc sỹ, nhưng tấm bằng dường như đã trở thành điều kiện tất yếu trong thời buổi cạnh tranh cam go như hiện nay, cho dù ở Việt Nam, hay xứ sở sương mù này. Nghe cô nói, Shaun chỉ nhún vai, tỏ ra quen thuộc với những lời bào chữa cũ mèm. Cậu cũng chẳng trách được cô với kết quả còn nhỉnh hơn cả cậu, một người không biết ngủ gật, luôn hăng hái, sôi nổi đưa ra ý kiến hay tranh luận bất cứ lúc nào.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span> <span style="font-family: 'Arial'">“Ngày mai cậu làm thay ca cho tôi nhé?” Shaun đánh tiếng hỏi khi cả hai ngồi khoanh gối trên một trong những chiếc ghế dài có thể gặp ở bất kỳ đâu trong khuôn viên các trường đại học bên này. Amy ngước mắt ngắm chút nắng hiếm hoi giữa những ngày mùa đông thường mang một sắc màu vô cùng ảm đạm. “Được thôi, nếu như ngài Bowen của chúng ta cho phép. Cậu định ở nhà ôm sách học bài hay sẽ la cà ở đâu vậy, anh chàng tiệc tùng?”. “Cậu sẽ mừng cho tôi đấy”. “Sao nào, tôi ghét những kẻ hay úp mở, cậu biết rồi đấy”. Amy lừ mắt. “Ôi tôi sợ quá cơ…uhm. Shaun hắng giọng “Tôi…đang hẹn hò”. “Cái gì?” Amy gần như hét lên. “Từ bao giờ? Sao cậu không nói gì với tôi?”. Bộ dạng Amy hùng dũng quá khiến Shaun nhảy dựng sang một bên. “Bao giờ cậu với thôi cái kiểu hét vào tai người khác như vậy?”. “Đàn ông họ thích ngọt ngào. Cậu phải học cách thì thầm vào tai họ…”. “Nhưng cậu đâu phải, <em>you stupid gay</em>”. Amy cười thích chí, thêm vào. “Này, không phải cậu phải lòng anh chàng Paolo à? Anh chàng trợ giảng của chúng ta! Chàng trai có đủ sáu múi với hình xăm đ----âu đó mà cậu vô tình nhìn thấy khi đi bơi ấy?”. “Cậu đừng giở trò với tôi, cô gái b-----é nhỏ của Cherry ạ”. Shaun cũng dài giọng không kém. “Hắn ta có rời mắt khỏi cậu đâu”. “Ồ, ghen cơ đấy, chàng gay của tôi đang ghen”. Amy cười sặc sụa, làm tới. “Có nghe không đây?”. Shaun tỏ ra cáu kỉnh. Trông vẻ mặt nghiêm túc của Shaun, Amy không đùa nữa, nhanh nhẹn kéo cánh tay cậu ra, quàng lên vai mình, rồi ngả vào vai bạn. Mắt cô lim dim sau hàng mi dài và cong, khuôn mặt thanh thoát trông vô cùng thư thái. “Cậu không cần nói, Davina phải không?” Amy nín cười. “Cậu cứ làm như mình thông thái lắm, tôi không thèm hẹn hò với con bé õng ẹo ấy đâu”. Nghe đến đấy, nhớ lại cái dáng đong đưa, đôi mắt lúng liếng của Davina, với bất kỳ người đàn ông nào lảng vảng xung quanh, từ những anh chàng làm cùng, cho tới những vị khách có khi chỉ ghé qua cửa hàng <em>Soft toys and Gifts</em> của họ một lần rồi lặn mất, Amy không kìm được, lại cười như nắc nẻ. Ngẩng lên, thấy bộ mặt tiu nghỉu của cậu bạn, Amy lập tức thôi cười. “Cậu nói xem!”. “Cô ấy rất đáng yêu…Là người gốc Ấn Độ. Mia, là tên cô ấy…”. Amy nhận thấy Shaun hơi đỏ mặt. “Tôi quen cô ấy tháng trước, khi đi Manchester. Cậu nhớ chứ?”. “Ra là cậu nhờ tôi sửa hộ bài luận rồi đi hẹn hò à, bạn tốt?”. Amy giả bộ trách cứ nhưng Shaun phớt lờ. “Cô ấy làm quen với tôi trước đấy! Đáng tự hào đấy chứ nhỉ? Cô ấy bảo tôi có nụ cười đẹp. Bị hút hồn cơ đấy”. Shaun vừa nói vừa tủm tỉm, đưa tay vuốt vuốt đám tóc mái, đôi mắt mơ màng thấy rõ của một kẻ đang yêu. “Chỉ có cậu là không thấy điều gì tốt đẹp ở tôi thôi Amy ạ”. Shaun bất chợt đổi chủ đề, rồi nhăn nhó “Cậu mà nhu mì đi một chút, thi thoảng tôi sẽ xin phép Mia và dành cho cậu vài buổi hẹn”. “Nhưng cậu phải bớt sủa đi!”. Shaun vừa lắc đầu, vừa lấy cánh tay kẹp mạnh, làm Amy hét lên đau điếng. “Hôm tới gặp nhau một buổi nhé, hứa đấy. Tôi sẽ chỉ cho Mia thấy con người thật của cậu. Cậu đừng có mà ngăn tôi đấy, anh chàng gay xinh đẹp của tôi”. “Còn cậu, cũng phải dẫn tôi đi gặp người tạo thành cặp đôi <em>lesbian</em> dơ dáy của cậu đấy! Sao cậu lại có ý giấu nhẹm cậu ta đi như thế nhỉ?”. Amy cười, tiếp tục lim dim đôi mắt, nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Cherry, cách đây hơn ba năm. Khi ấy cô đang loay hoay trước máy bán hàng tự động trong <em>Learning Centre</em>, tự hỏi liệu có được dùng tiền giấy để lôi mấy chai nước nằm ngạo nghễ trong ấy ra hay không, thì Cherry, ngồi ngay đối diện cái máy, đứng dậy, nhét vào tay cô mấy <em>coin </em>lẻ “Cậu mới đến phải không?”. Cherry cười toe toét. Amy cười đáp trả một cách thân thiện “Chắc chắn tôi sẽ trả lại cậu. Tôi học ở <em>Business School. </em>Amy.Cậu học khoa nào thế?”. “Ồ, tuyệt chưa, chúng ta cùng trường đấy! Tôi là Cherry, giống <em>Cherry Cole</em> ấy”. Cherry cười tươi hết cỡ, trông cô có chút gì đó tinh nghịch mà cũng rất có duyên. Đó là cách họ quen nhau. Chỉ một thời gian rất ngắn sau, dù có tính cách hoàn toàn trái ngược, Amy và Cherry, có lúc hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc, nhanh chóng trở thành một cặp đôi thân thiết như hình với bóng. Kết thúc khóa học, Cherry chuyển về nhà cô ở Kent, cách xa thành phố Amy đang ở gần ba giờ tàu. Họ ít gặp nhau hơn, dù thi thoảng Amy vẫn bắt tàu tới Kent, và Cherry thì làm Amy ngạc nhiên với những lần viếng thăm bất chợt của cô. </span><span style="font-family: 'Arial'">Shaun thì khác. Cậu bạn người Hàn Quốc duy nhất trong lớp cao học của Amy ấy, được xếp chung nhóm với cô trong một buổi thảo luận. Rồi từ đó rất hay bắt chuyện và tìm cách giúp đỡ cô, lý do cậu đưa ra là “sự đồng điệu trong tâm hồn”. Shaun bảo, cô giống cậu, người Việt Nam duy nhất trong lớp, đôi lúc trông thật nhỏ bé và đơn độc. Dù quả thật, Amy không nhìn thấy "sự đồng điệu" mà Shaun nói. Cô chẳng thấy Shaun nhỏ bé và đơn độc lúc nào, cậu luôn biết cách hòa nhập và có vô khối bạn. Lúc đó Shaun chưa biết, Amy ở đây cũng đã vài năm, nhưng vốn kín đáo và ít giao du, cô thường hài lòng khi ở trong thế giới riêng của mình. “Cậu nghĩ cái quái gì thế?”. Shaun thắc mắc trước vẻ trầm tư của Amy, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Không có gì”. Amy nói lảng, tiếp tục ngẩng mặt trêu đùa với những dải nắng tinh nghịch của mùa đông, đầu óc bâng khuâng về những điều cô chưa tài nào lý giải.</span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="bitsbobs, post: 81820, member: 109133"] [FONT=Arial][B]Phần 3 - Những kẻ đang yêu thường hay mơ màng![/B] [/FONT] [FONT=Arial]Amy xỏ đôi bốt vào chân, mở cửa, khoan khoái bước ra đường. Tuyết ngừng rơi từ hôm qua, một chút nắng len lỏi qua những đám mây, không có nghĩa ngày mai sẽ trời quang mây tạnh. Thời tiết bên này là thế, cũng thay đổi chóng mặt như ở Việt Nam vậy. Amy hít hà, bước vội ra trạm xe buýt dẫn đến trường, hôm nay cô có buổi học. Amy không thích những giờ lên [I]lecture[/I] nghe giảng. Có những buổi, lớp học quá đông, cô thấy mình nhỏ bé trong gần trăm con người ấy. Cô sẽ lại ngủ gật mất thôi. Shaun đã phải cốc đầu cho cô dậy không dưới chục lần từ đầu kỳ học, dù mới chưa đầy hai tháng. Amy lý giải với cậu bạn, cô chỉ ưu ái những buổi thuyết trình và thảo luận nhóm, nơi mọi người bàn tán rôm rả và tự do hơn cả. Thực ra ban đầu, Amy không có ý định học lên Thạc sỹ, nhưng tấm bằng dường như đã trở thành điều kiện tất yếu trong thời buổi cạnh tranh cam go như hiện nay, cho dù ở Việt Nam, hay xứ sở sương mù này. Nghe cô nói, Shaun chỉ nhún vai, tỏ ra quen thuộc với những lời bào chữa cũ mèm. Cậu cũng chẳng trách được cô với kết quả còn nhỉnh hơn cả cậu, một người không biết ngủ gật, luôn hăng hái, sôi nổi đưa ra ý kiến hay tranh luận bất cứ lúc nào. [/FONT] [FONT=Arial]“Ngày mai cậu làm thay ca cho tôi nhé?” Shaun đánh tiếng hỏi khi cả hai ngồi khoanh gối trên một trong những chiếc ghế dài có thể gặp ở bất kỳ đâu trong khuôn viên các trường đại học bên này. Amy ngước mắt ngắm chút nắng hiếm hoi giữa những ngày mùa đông thường mang một sắc màu vô cùng ảm đạm. “Được thôi, nếu như ngài Bowen của chúng ta cho phép. Cậu định ở nhà ôm sách học bài hay sẽ la cà ở đâu vậy, anh chàng tiệc tùng?”. “Cậu sẽ mừng cho tôi đấy”. “Sao nào, tôi ghét những kẻ hay úp mở, cậu biết rồi đấy”. Amy lừ mắt. “Ôi tôi sợ quá cơ…uhm. Shaun hắng giọng “Tôi…đang hẹn hò”. “Cái gì?” Amy gần như hét lên. “Từ bao giờ? Sao cậu không nói gì với tôi?”. Bộ dạng Amy hùng dũng quá khiến Shaun nhảy dựng sang một bên. “Bao giờ cậu với thôi cái kiểu hét vào tai người khác như vậy?”. “Đàn ông họ thích ngọt ngào. Cậu phải học cách thì thầm vào tai họ…”. “Nhưng cậu đâu phải, [I]you stupid gay[/I]”. Amy cười thích chí, thêm vào. “Này, không phải cậu phải lòng anh chàng Paolo à? Anh chàng trợ giảng của chúng ta! Chàng trai có đủ sáu múi với hình xăm đ----âu đó mà cậu vô tình nhìn thấy khi đi bơi ấy?”. “Cậu đừng giở trò với tôi, cô gái b-----é nhỏ của Cherry ạ”. Shaun cũng dài giọng không kém. “Hắn ta có rời mắt khỏi cậu đâu”. “Ồ, ghen cơ đấy, chàng gay của tôi đang ghen”. Amy cười sặc sụa, làm tới. “Có nghe không đây?”. Shaun tỏ ra cáu kỉnh. Trông vẻ mặt nghiêm túc của Shaun, Amy không đùa nữa, nhanh nhẹn kéo cánh tay cậu ra, quàng lên vai mình, rồi ngả vào vai bạn. Mắt cô lim dim sau hàng mi dài và cong, khuôn mặt thanh thoát trông vô cùng thư thái. “Cậu không cần nói, Davina phải không?” Amy nín cười. “Cậu cứ làm như mình thông thái lắm, tôi không thèm hẹn hò với con bé õng ẹo ấy đâu”. Nghe đến đấy, nhớ lại cái dáng đong đưa, đôi mắt lúng liếng của Davina, với bất kỳ người đàn ông nào lảng vảng xung quanh, từ những anh chàng làm cùng, cho tới những vị khách có khi chỉ ghé qua cửa hàng [I]Soft toys and Gifts[/I] của họ một lần rồi lặn mất, Amy không kìm được, lại cười như nắc nẻ. Ngẩng lên, thấy bộ mặt tiu nghỉu của cậu bạn, Amy lập tức thôi cười. “Cậu nói xem!”. “Cô ấy rất đáng yêu…Là người gốc Ấn Độ. Mia, là tên cô ấy…”. Amy nhận thấy Shaun hơi đỏ mặt. “Tôi quen cô ấy tháng trước, khi đi Manchester. Cậu nhớ chứ?”. “Ra là cậu nhờ tôi sửa hộ bài luận rồi đi hẹn hò à, bạn tốt?”. Amy giả bộ trách cứ nhưng Shaun phớt lờ. “Cô ấy làm quen với tôi trước đấy! Đáng tự hào đấy chứ nhỉ? Cô ấy bảo tôi có nụ cười đẹp. Bị hút hồn cơ đấy”. Shaun vừa nói vừa tủm tỉm, đưa tay vuốt vuốt đám tóc mái, đôi mắt mơ màng thấy rõ của một kẻ đang yêu. “Chỉ có cậu là không thấy điều gì tốt đẹp ở tôi thôi Amy ạ”. Shaun bất chợt đổi chủ đề, rồi nhăn nhó “Cậu mà nhu mì đi một chút, thi thoảng tôi sẽ xin phép Mia và dành cho cậu vài buổi hẹn”. “Nhưng cậu phải bớt sủa đi!”. Shaun vừa lắc đầu, vừa lấy cánh tay kẹp mạnh, làm Amy hét lên đau điếng. “Hôm tới gặp nhau một buổi nhé, hứa đấy. Tôi sẽ chỉ cho Mia thấy con người thật của cậu. Cậu đừng có mà ngăn tôi đấy, anh chàng gay xinh đẹp của tôi”. “Còn cậu, cũng phải dẫn tôi đi gặp người tạo thành cặp đôi [I]lesbian[/I] dơ dáy của cậu đấy! Sao cậu lại có ý giấu nhẹm cậu ta đi như thế nhỉ?”. Amy cười, tiếp tục lim dim đôi mắt, nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Cherry, cách đây hơn ba năm. Khi ấy cô đang loay hoay trước máy bán hàng tự động trong [I]Learning Centre[/I], tự hỏi liệu có được dùng tiền giấy để lôi mấy chai nước nằm ngạo nghễ trong ấy ra hay không, thì Cherry, ngồi ngay đối diện cái máy, đứng dậy, nhét vào tay cô mấy [I]coin [/I]lẻ “Cậu mới đến phải không?”. Cherry cười toe toét. Amy cười đáp trả một cách thân thiện “Chắc chắn tôi sẽ trả lại cậu. Tôi học ở [I]Business School. [/I]Amy.Cậu học khoa nào thế?”. “Ồ, tuyệt chưa, chúng ta cùng trường đấy! Tôi là Cherry, giống [I]Cherry Cole[/I] ấy”. Cherry cười tươi hết cỡ, trông cô có chút gì đó tinh nghịch mà cũng rất có duyên. Đó là cách họ quen nhau. Chỉ một thời gian rất ngắn sau, dù có tính cách hoàn toàn trái ngược, Amy và Cherry, có lúc hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc, nhanh chóng trở thành một cặp đôi thân thiết như hình với bóng. Kết thúc khóa học, Cherry chuyển về nhà cô ở Kent, cách xa thành phố Amy đang ở gần ba giờ tàu. Họ ít gặp nhau hơn, dù thi thoảng Amy vẫn bắt tàu tới Kent, và Cherry thì làm Amy ngạc nhiên với những lần viếng thăm bất chợt của cô. [/FONT][FONT=Arial]Shaun thì khác. Cậu bạn người Hàn Quốc duy nhất trong lớp cao học của Amy ấy, được xếp chung nhóm với cô trong một buổi thảo luận. Rồi từ đó rất hay bắt chuyện và tìm cách giúp đỡ cô, lý do cậu đưa ra là “sự đồng điệu trong tâm hồn”. Shaun bảo, cô giống cậu, người Việt Nam duy nhất trong lớp, đôi lúc trông thật nhỏ bé và đơn độc. Dù quả thật, Amy không nhìn thấy "sự đồng điệu" mà Shaun nói. Cô chẳng thấy Shaun nhỏ bé và đơn độc lúc nào, cậu luôn biết cách hòa nhập và có vô khối bạn. Lúc đó Shaun chưa biết, Amy ở đây cũng đã vài năm, nhưng vốn kín đáo và ít giao du, cô thường hài lòng khi ở trong thế giới riêng của mình. “Cậu nghĩ cái quái gì thế?”. Shaun thắc mắc trước vẻ trầm tư của Amy, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Không có gì”. Amy nói lảng, tiếp tục ngẩng mặt trêu đùa với những dải nắng tinh nghịch của mùa đông, đầu óc bâng khuâng về những điều cô chưa tài nào lý giải.[/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Hãy cứ đơn giản đi!
Top