Phần 2 - Đàn ông mới là những kẻ có suy nghĩ và hành động thật kỳ quặc. Đừng lên án phụ nữ về điều đó!
“Latte, không quá nhiều sữa cho cô nhé, phải không?”. “Nah nah, Tom, nhìn xem. Amy của chúng ta hôm nay định say cơ đấy! Nửa lon Carling là đủ làm cho cô ấy gục! Không phải đấy là điều anh muốn à, Tom xảo quyệt?”. Cherry nháy mắt. Amy gật đầu đồng tình. Thomas nhún vai, bước tới quầy bar. Amy đưa mắt nhìn theo, tự hỏi Thomas lưu vào bộ nhớ loại cà phê cô hay uống từ lúc nào. Thomas sở hữu vóc dáng cao lớn và phóng khoáng, với những lọn tóc nâu để rối bời tự nhiên một cách đầy dụng ý. Nhìn bề ngoài, người ta khó có thể đoán nổi nghề nghiệp của anh. “Amy này, công chúa bé bỏng của tôi nói, ở nước cô, người ta không ủng hộ quan hệ trước hôn nhân, và hôn nhân phải được sự cho phép của bố mẹ, phải vậy không?” Richard, bồ mới của Cherry, sau một loạt những câu chuyện vụn vặt Cherry khơi mào, bỗng thắc mắc với một giọng đầy háo hức. Xem cách anh ta hỏi, Amy có thể thấy rõ sự tò mò hơn là châm biếm. Amy gật đầu thừa nhận, nhưng không quên lý giải những tư tưởng khác nhau xung quanh chủ đề này, vừa lúc Thomas quay trở lại mang theo đồ uống, với Latte dành cho cô. Trong khi Cherry và Richard ra sức lớn giọng chỉ trích Thomas không cho Amy cơ hội “thể hiện mình”. Amy nhận lấy cốc cà phê anh vừa đặt xuống, cụt lủn “Tại sao?”. “Vì cô thích, đơn giản vậy thôi”. Khi ấy, Amy bất giác nhìn thẳng vào mắt Thomas, không phủ nhận anh sở hữu ánh nhìn mạnh mẽ đầy ma lực. Cô vội vã quay đi. “Cô biết không”, Richard tiếp tục cuộc thảo luận còn dang dở, sau khi thôi tranh cãi về đồ uống. “Nếu vậy, Tom của chúng ta sẽ bị hủy diệt từ năm 14 tuổi nếu sống ở Việt Nam, phải không anh chàng hư hỏng?”. Richard cười thích thú. “Phải rồi, bản năng của tôi mà”. Thomas không phản đối. “Cô ở phía nào vậy Amy?”. Thomas dò xét. “Theo anh thì sao?”. “Cô không cần phải nói đâu, tôi nghĩ sẽ có ngày tôi khám phá ra điều đó”. Giọng Thomas vừa trêu ghẹo, vừa thách thức. “Này, ai như anh chàng lai của cô đang vào kìa Amy?”. Cherry chợt cắt ngang. Amy quay nhanh ra phía cửa, Daniel đang đi vào cùng một nhóm bạn, ai nấy nói cười rạng rỡ. Daniel nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của Amy. Cậu có chút lúng túng, nhưng không quên nhoẻn miệng cười rồi gật đầu chào cô. “Oi, kéo anh ta lại đây chút đi, tôi chưa có dịp khám phá con người này đâu đấy”. Cherry lém lỉnh. Richard phụ họa. “Cậu chàng xinh trai đấy chứ?”. Chỉ riêng Thomas ngồi im, vẻ như quan sát thái độ của Amy. “Hey Dan, lại đây với chúng tôi”. Amy bất chợt lên tiếng, khiến Cherry và Richard gần như ré lên cười phấn khích. Daniel tách nhóm bạn, ngồi vào vị trí mà Thomas vừa kéo ghế cho anh. “Tôi là Cherry, Richard, Thomas, rất vui được gặp cậu, cậu là…”. Cherry giả đò. “Daniel, gọi tôi là Dan”. “À phải rồi, Dan đó đây mà, nhỉ?”. Cô đánh mắt sang Amy đầy ý tứ. “Thi thoảng tôi có nghe Amy kể về anh”. “Tôi thường kể về mọi người ở chỗ làm.”, Amy đính chính. Thomas lặng lẽ đứng ngoài cuộc trò chuyện, quan sát với vẻ mặt thú vị, tựa như đang xem một vở kịch. “Hahaha, xem kìa, Amy của chúng ta, có vẻ cần một ly lager cho tỉnh lại thật đấy!”. Cherry tiếp tục tếu táo sau khi Daniel quay trở lại nhập cuộc với nhóm bạn. Amy bỗng giận cô bạn vì bức tranh hài hước vừa diễn ra. Rồi ngay lập tức, tự cười thầm trước những suy nghĩ bị coi là cổ điển, thậm chí lạc hậu của mình, nếu để cho những cô gái như Cherry đánh giá.
Bốn người bạn tiếp tục say sưa với những câu chuyện về tình yêu, công việc, cuộc sống, về hằng hà sa số những thứ trên trời dưới biển, và không quên lôi việc học hành của Amy ra làm chủ đề bàn tán. Phía gần đó, Daniel thi thoảng đưa mắt sang vị trí mà Amy đang ngồi, đôi lần, sang phía anh chàng điển trai ngay cạnh cô. Một lần, khi chạm ánh mắt Amy nhìn lại, cậu khẽ gật đầu.
11h. Lấy cớ ngày mai có buổi lecture sớm, Amy nài nỉ Cherry để cho mình về. Cherry ngán ngẩm. “Đấy Amy ạ, đống sách vở và tư tưởng cũ nát về tình yêu, hôn nhân rồi sẽ giết chết cô sớm thôi!”. “Cô chưa hiểu rõ bạn cô rồi Cherry ạ”. “Quỷ dữ tạo ra thế giới khi Chúa đang ngủ. Để rồi xem”.Thomas lên giọng châm biếm trong khi đứng dậy lấy áo khoác đưa cho Amy. Cherry và Richard lại ré lên cười. “Tôi nghĩ anh là người tạo ra thế giới đấy Tom ạ”. Amy ném trả, cố ý nhìn thẳng vào mắt Thomas, đôi mắt xanh thẳm đầy khiêu khích. Họ rời quán bar lúc cuộc vui của Daniel và nhóm bạn vẫn còn đang dang dở.
“Cô lúc nào cũng thế nhỉ?” Thomas nói trong khi lái xe đưa cô về, có chút mỉa mai. “Ý anh là sao?”. “Cô không biết thật hay giả vờ?”. “Giả vờ”. “Ái chà, cô cũng dễ nóng giận đấy”. Thomas còn định nói thêm, nhưng vừa hay đến trước cửa nhà Amy. Thomas xuống xe mở cửa cho cô, rồi bước theo, có ý chờ cô vào rồi mới đi. “Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Anh lái xe an toàn.” Amy còn chưa kịp quay lưng bước vào nhà, rất nhanh, Thomas một tay ôm Amy từ sau gáy, kéo khuôn mặt cô lại gần, hôn thật mạnh lên môi cô. Bất ngờ, Amy không kịp phản ứng, cũng không thốt nổi một lời. “Em đừng giận, vì tôi thích, và tôi biết em cũng sẽ thích. Ngủ ngon…”.