những bức ảnh này làm mình gợi nhớ về tác phẩm ĂN MÀY DĨ VÃNG .mình thích nhất là bức hình thứ 2 từ dưới lên trên :bức hình đó có thể lột tả hết cuộc sống của những đứa trẻ. Hình ảnh 1 đứa bé ngồi trên đống gạch vụn dường như cho ta liên tưởng đến hình ảnh của 1 ngôi nhà bị đỗ hay 1 bức tường bị sập(liên tưởng xa hơn có thể nói đến sự đỗ vỡ của gia đình,sự giúp đỡ của xã hội là chưa đủ). Đứa bé ngồi trên đống gạch với 1 thái độ bàng hoàng ,xót xa . Đôi mắt của đứa bé dường như muốn rơi lệ nhưng ko thể nào chảy thành dòng. ko biết tác giả đã vô tình hay cố ý khi để cảnh người wa lại mờ sau đứa trẻ. dường như họ quá tất bật với công việc,áp lực của cuộc sống hay 1 thứ gì khác mà hình như ko ai để ý đến đứa bé. 2 bên đường là 2 tấm tôn dựng cao vô tình đã làm em xa lánh,lạc lõng giữa dòng người qua lại. biết làm sao đây? và thế là em tự hỏi :mình sinh ra để làm gì.và rồi bóng tối bao trùm lấy em, em phải sống chung với nó từng đêm. em phải làm gì để có thể tồn tại đây? đừng nói đến chuyện khác chỉ ăn 1 mẫu bánh nhỏ cũng là 1 chuyện quá xa vời đối với em. Rồi cuộc đời các em sẽ đi về đâu: 1 phần nhỏ nằm trong tay các bạn. hãt cùng nhau giúp đỡ viết nên 1 trang mới cho cuộc đời của các em ..........................