Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Hạt giống dành cho tâm hồn !
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="huyendieu" data-source="post: 19067" data-attributes="member: 13160"><p><strong>Gía như</strong></p><p></p><p><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta">Trong cuộc đời mỗi con người phải nói bao nhiêu lần " giá như...!". Lầm lỗi là không thể tránh khỏi, và sau mỗi một lần như thế là một lần " giá như...!". Chưa bao giờ mình cảm thấy ghét chính bản thân mình ghê gớm như lúc này! Mình đã làm gì thế này?! tự đánh mất hình ảnh và con người vốn có của mình ư! đây không phải là lần đầu mình thốt lên cái câu " giá như...!" đáng ghét này, bởi đâu phải lần đầu mình mắc lỗi. Nhưng... dường như lần này mình đã gây ra một điều khủng khiếp đến nỗi khi nghĩ lại mình đã ghê tởm chính con người mình và cái câu " giá như...!" giờ đây thật quá vô nghĩa!!! </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta">Vẫn biết con người ta có cả "phần con" và "phần người", và mình đã sống sao cho "phần người " nhiều hơn cái "phần con" kia. Và điều đó đôi khi làm mình tự hào rằng mình là mình, mình khác những kẻ tầm thường và nhiêu khê khác. Đứng trên đỉnh cao của cái " phần người" ấy mình sẽ điềm đạm, không bị vương vấn bởi những cám dỗ xô bồ, nhỏ nhặt. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta">Nhưng dốt cuộc thì mình cũng chỉ là một con người...cũng khát khao yêu thương, cũng ghen ghét và...cũng mắc sai lầm. Hôm nay mình đã không còn là mình của ngày xưa, mà chính xác là bây giờ mình đã không còn là mình của mấy giờ trước nữa! Thật là kinh khủng khi đánh mất lí trí vì khi ấy mình không phải là mình, làm những việc mà chình mình không biết là mình làm để rồi sau đó nghĩ lại...ghê tởm, dằn vặt, tự sỉ vả... và khi chẳng thể làm gì nữa thì lại thốt lên cái câu muôn thuở: " giá như...!"</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta">Có những lỗi lầm có thể sửa sai, nhưng có những lỗi lầm khi đã mắc phải thì cả hình ảnh về con người mình sẽ bỗng chốc tan biến. Cái gì là bản chất con người chứ?! con người ta sẽ tin vào cái người ta nhìn thấy, nghe thấy mà xây dựng nên hình ảnh, bởi vậy khi con người đã đánh mất hình ảnh của mình thì cái gọi là " bản chất con người" kia chỉ là vô nghĩa... Trời ah! Sao mình lại trở nên thế này chứ ?!. Mình vừa đánh mất mình và cũng đánh mất điều mà mình trân trọng bấy lâu nay! Ôi!...thật khủng khiếp! mình điên mất rồi! Bây giờ mình chỉ còn biết trông chờ vào cái mà chắc hẳn chẳng mấy người có được: lòng vị tha!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta">...Không! không thể cứ thế này mãi được! mình đã phải hối tiếc quá nhiều! Quay về đi thôi! quay về và tìm lại con người của mình ngày xưa!...Quay về đi..</span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="huyendieu, post: 19067, member: 13160"] [b]Gía như[/b] [FONT=Palatino Linotype][SIZE=4][COLOR=Magenta] Trong cuộc đời mỗi con người phải nói bao nhiêu lần " giá như...!". Lầm lỗi là không thể tránh khỏi, và sau mỗi một lần như thế là một lần " giá như...!". Chưa bao giờ mình cảm thấy ghét chính bản thân mình ghê gớm như lúc này! Mình đã làm gì thế này?! tự đánh mất hình ảnh và con người vốn có của mình ư! đây không phải là lần đầu mình thốt lên cái câu " giá như...!" đáng ghét này, bởi đâu phải lần đầu mình mắc lỗi. Nhưng... dường như lần này mình đã gây ra một điều khủng khiếp đến nỗi khi nghĩ lại mình đã ghê tởm chính con người mình và cái câu " giá như...!" giờ đây thật quá vô nghĩa!!! Vẫn biết con người ta có cả "phần con" và "phần người", và mình đã sống sao cho "phần người " nhiều hơn cái "phần con" kia. Và điều đó đôi khi làm mình tự hào rằng mình là mình, mình khác những kẻ tầm thường và nhiêu khê khác. Đứng trên đỉnh cao của cái " phần người" ấy mình sẽ điềm đạm, không bị vương vấn bởi những cám dỗ xô bồ, nhỏ nhặt. Nhưng dốt cuộc thì mình cũng chỉ là một con người...cũng khát khao yêu thương, cũng ghen ghét và...cũng mắc sai lầm. Hôm nay mình đã không còn là mình của ngày xưa, mà chính xác là bây giờ mình đã không còn là mình của mấy giờ trước nữa! Thật là kinh khủng khi đánh mất lí trí vì khi ấy mình không phải là mình, làm những việc mà chình mình không biết là mình làm để rồi sau đó nghĩ lại...ghê tởm, dằn vặt, tự sỉ vả... và khi chẳng thể làm gì nữa thì lại thốt lên cái câu muôn thuở: " giá như...!" Có những lỗi lầm có thể sửa sai, nhưng có những lỗi lầm khi đã mắc phải thì cả hình ảnh về con người mình sẽ bỗng chốc tan biến. Cái gì là bản chất con người chứ?! con người ta sẽ tin vào cái người ta nhìn thấy, nghe thấy mà xây dựng nên hình ảnh, bởi vậy khi con người đã đánh mất hình ảnh của mình thì cái gọi là " bản chất con người" kia chỉ là vô nghĩa... Trời ah! Sao mình lại trở nên thế này chứ ?!. Mình vừa đánh mất mình và cũng đánh mất điều mà mình trân trọng bấy lâu nay! Ôi!...thật khủng khiếp! mình điên mất rồi! Bây giờ mình chỉ còn biết trông chờ vào cái mà chắc hẳn chẳng mấy người có được: lòng vị tha! ...Không! không thể cứ thế này mãi được! mình đã phải hối tiếc quá nhiều! Quay về đi thôi! quay về và tìm lại con người của mình ngày xưa!...Quay về đi..[/COLOR][/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Hạt giống dành cho tâm hồn !
Top