Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Hạt giống dành cho tâm hồn !
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="huyendieu" data-source="post: 19052" data-attributes="member: 13160"><p><strong>Tớ thực sự xin lỗi cậu</strong></p><p></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid"><img src="https://select.hoahoctro.vn/images/stories/12567801239458792.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" />- Trông tai cậu ta kỳ dị quá! - Một cô gái nói to, cố tình cho tôi nghe thấy.</span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">Đó là ngày đầu tiên tôi đi học ở trường mới. Tôi tiếp tục bước, giả vờ không nghe thấy gì hết.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">- Này, nghe thấy đấy chứ, hả đồ kỳ quái! - Vẫn cô gái đó hét lên. Tôi tiếp tục bước, trong khi nhóm con gái đó cười khúc khích với nhau.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">Tôi chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh nam, đứng dựa lưng vào tường. Bốn năm trước, tôi bị bệnh ở tai và phải phẫu thuật. Kể từ hồi đó, tai trái của tôi có vẻ dựng lên một cách hơi dị thường.</span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">Tôi dồn hết sức mạnh của một thằng con trai để giữ cho mình không khóc. Nhưng không thể không cảm thấy nhức nhối trong lồng ngực.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">Mặc kệ chuông reo, tôi vẫn chờ cho đến khi không còn nghe tiếng ai ở ngoài hành lang, thì mới chạy vào lớp.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">Cô giáo ngừng giảng bài và chỉ tôi ngồi xuống một chỗ trống ở bàn cuối. Ngồi cạnh đó chính là cô gái lúc nãy đã hét trêu tôi ngoài sân trường. </span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">Tôi ngồi xuống và nhìn thẳng lên bảng.</span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">- Này! - Tôi nghe tiếng gọi từ bên trái.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">Khi quay đầu sang, tôi thấy cô ta đang giơ ra hình vẽ một con gia tinh với đôi tai vểnh dựng lên. Cứ thỉnh thoảng cô ta lại vẫy vẫy tờ giấy, nhưng tôi không nhìn về phía đó nữa.</span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">- Kỳ dị! - Thỉnh thoảng tôi lại nghe cô ta thì thầm.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid"></span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">Rồi hết sức bất ngờ, những lời thì thầm... im bặt. Vì tò mò, tôi từ từ quay sang. “Kẻ thù” của tôi lúc này đang cực kỳ lúng túng với một vệt máu đang chảy dài trên bắp chân. Chiếc váy đồng phục cũng dính một chút máu. Khi thấy tôi đang nhìn, cô ta sững lại, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ. </span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">Vài phút sau, chuông reo và học sinh bắt đầu rời khỏi lớp. Cô bạn ngồi yên ở chỗ của mình, đợi mọi người đi hết. Khi tôi đứng lên, trông cô ấy rất khiếp sợ. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ la toáng lên, như cô ấy lúc ngoài sân trường. Nhưng tôi cởi chiếc áo sơmi cũ màu đỏ của mình và đặt lên bàn.</span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">- Lấy cái này mà quấn ngang hông. Trong túi còn có khăn giấy nữa đấy! - Tôi bảo.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">Tôi rời khỏi bàn và đứng ở cửa để đảm bảo không ai chạy vào lớp trong lúc cô bạn “sửa soạn”. Vài phút sau, cô ấy đi ra với đôi chân đã được lau sạch, và chiếc áo sơmi đỏ của tôi quấn ngang hông. Cô ấy không nói gì, chỉ cúi đầu đi dọc theo hành lang để tới phòng vệ sinh nữ.</span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">Hôm sau, bước vào lớp, tôi thấy cô bạn hôm trước đã tới. Khi tôi ngồi vào bàn, tôi thấy hai chiếc áo được gấp gọn, đặt ở chỗ tôi: một là chiếc màu đỏ của tôi và một chiếc áo khoác màu xanh.</span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">- Tại sao lại có hẳn hai chiếc áo ở đây? - Tôi hỏi cô ấy.</span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">- Chiếc áo đỏ của cậu, tớ đã giặt rồi, còn chiếc màu xanh tớ đã mua thêm. Trời lạnh lắm, đôi khi cũng cần mặc áo khoác.</span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">Cô ấy chỉ nói thế. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: DarkOrchid">Buổi tối về nhà, tôi mới phát hiện ra rằng chiếc áo khoác xanh là áo có mũ, và trong túi của nó có một mảnh giấy, viết: "Tớ cố tình mua áo có mũ. Để nếu có bao giờ cậu gặp phải những người bạn vô ý và ngốc nghếch như tớ nữa, cậu có thể đội mũ lên và trông cậu sẽ hoàn toàn bình thường và rất dễ thương. Cảm ơn sự thấu hiểu và cảm thông của cậu. Tớ thật sự xin lỗi cậu".</span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="huyendieu, post: 19052, member: 13160"] [b]Tớ thực sự xin lỗi cậu[/b] [FONT=Lucida Sans Unicode][SIZE=4][COLOR=DarkOrchid] [IMG]https://select.hoahoctro.vn/images/stories/12567801239458792.jpg[/IMG]- Trông tai cậu ta kỳ dị quá! - Một cô gái nói to, cố tình cho tôi nghe thấy. Đó là ngày đầu tiên tôi đi học ở trường mới. Tôi tiếp tục bước, giả vờ không nghe thấy gì hết. - Này, nghe thấy đấy chứ, hả đồ kỳ quái! - Vẫn cô gái đó hét lên. Tôi tiếp tục bước, trong khi nhóm con gái đó cười khúc khích với nhau. Tôi chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh nam, đứng dựa lưng vào tường. Bốn năm trước, tôi bị bệnh ở tai và phải phẫu thuật. Kể từ hồi đó, tai trái của tôi có vẻ dựng lên một cách hơi dị thường. Tôi dồn hết sức mạnh của một thằng con trai để giữ cho mình không khóc. Nhưng không thể không cảm thấy nhức nhối trong lồng ngực. Mặc kệ chuông reo, tôi vẫn chờ cho đến khi không còn nghe tiếng ai ở ngoài hành lang, thì mới chạy vào lớp. Cô giáo ngừng giảng bài và chỉ tôi ngồi xuống một chỗ trống ở bàn cuối. Ngồi cạnh đó chính là cô gái lúc nãy đã hét trêu tôi ngoài sân trường. Tôi ngồi xuống và nhìn thẳng lên bảng. - Này! - Tôi nghe tiếng gọi từ bên trái. Khi quay đầu sang, tôi thấy cô ta đang giơ ra hình vẽ một con gia tinh với đôi tai vểnh dựng lên. Cứ thỉnh thoảng cô ta lại vẫy vẫy tờ giấy, nhưng tôi không nhìn về phía đó nữa. - Kỳ dị! - Thỉnh thoảng tôi lại nghe cô ta thì thầm. Rồi hết sức bất ngờ, những lời thì thầm... im bặt. Vì tò mò, tôi từ từ quay sang. “Kẻ thù” của tôi lúc này đang cực kỳ lúng túng với một vệt máu đang chảy dài trên bắp chân. Chiếc váy đồng phục cũng dính một chút máu. Khi thấy tôi đang nhìn, cô ta sững lại, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Vài phút sau, chuông reo và học sinh bắt đầu rời khỏi lớp. Cô bạn ngồi yên ở chỗ của mình, đợi mọi người đi hết. Khi tôi đứng lên, trông cô ấy rất khiếp sợ. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ la toáng lên, như cô ấy lúc ngoài sân trường. Nhưng tôi cởi chiếc áo sơmi cũ màu đỏ của mình và đặt lên bàn. - Lấy cái này mà quấn ngang hông. Trong túi còn có khăn giấy nữa đấy! - Tôi bảo. Tôi rời khỏi bàn và đứng ở cửa để đảm bảo không ai chạy vào lớp trong lúc cô bạn “sửa soạn”. Vài phút sau, cô ấy đi ra với đôi chân đã được lau sạch, và chiếc áo sơmi đỏ của tôi quấn ngang hông. Cô ấy không nói gì, chỉ cúi đầu đi dọc theo hành lang để tới phòng vệ sinh nữ. Hôm sau, bước vào lớp, tôi thấy cô bạn hôm trước đã tới. Khi tôi ngồi vào bàn, tôi thấy hai chiếc áo được gấp gọn, đặt ở chỗ tôi: một là chiếc màu đỏ của tôi và một chiếc áo khoác màu xanh. - Tại sao lại có hẳn hai chiếc áo ở đây? - Tôi hỏi cô ấy. - Chiếc áo đỏ của cậu, tớ đã giặt rồi, còn chiếc màu xanh tớ đã mua thêm. Trời lạnh lắm, đôi khi cũng cần mặc áo khoác. Cô ấy chỉ nói thế. Buổi tối về nhà, tôi mới phát hiện ra rằng chiếc áo khoác xanh là áo có mũ, và trong túi của nó có một mảnh giấy, viết: "Tớ cố tình mua áo có mũ. Để nếu có bao giờ cậu gặp phải những người bạn vô ý và ngốc nghếch như tớ nữa, cậu có thể đội mũ lên và trông cậu sẽ hoàn toàn bình thường và rất dễ thương. Cảm ơn sự thấu hiểu và cảm thông của cậu. Tớ thật sự xin lỗi cậu".[/COLOR][/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Hạt giống dành cho tâm hồn !
Top