Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Hạt giống dành cho tâm hồn !
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="liti" data-source="post: 19033" data-attributes="member: 2098"><p><strong>Tình yêu không đong được</strong></p><p></p><p><strong><span style="color: Olive"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive">Xuân qua đi rồi thu lại đến. Cỏ cây lặng thầm khô héo trên mặt đất bao la. Cũng giống như cha mẹ ta, tuổi già hằn rõ trên mái đầu bạc trắng. Nếu cho rằng nắng gió đã vắt khô cây cỏ, thế thì chính ta là kẻ đã vắt kiệt đi tâm sức của mẹ cha. Khuôn mặt hằn đầy nét thăng trầm của cuộc sống, tấm lưng còng mệt mỏi vì thời gian! Tuổi thanh xuân của ta cứ vô tình như thế làm hằn thêm nếp nhăn trên khuôn mặt, đè cong thêm tấm thân của những người mà ta yêu quý nhất.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive">Vốn dĩ chưa bao giờ ta tự hỏi làm cách nào để diễn tả được một cách trọn vẹn tình yêu của cha mẹ, lại càng chưa bao giờ nghĩ đến việc nên dùng lời lẽ như thế nào để xưng tụng họ. Cho tới một ngày ta bước chân vào giảng đường đại học. Còn nhớ có một lần gọi điện về nhà, có lẽ cách lần gọi trước cũng phải mười mấy bữa. Lúc đó ta mới hiểu ra câu nói: "Con đi muôn dặm mẹ thêm lo", mới hiểu ra rằng phải thường xuyên gọi điện về nhà, cho dù cha mẹ có nói là không nhớ ta! Hôm đó hình như cha uống quá chén, nói rất nhiều điều mà bình thường ông không thích nói. Cha bảo, con đi xa một mình nhớ phải vui vẻ, có gặp khó khăn gì phải báo cho gia đình. Gần đây con không gọi điện về nhà, mẹ và chị con rất lo.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive">Xưa nay, đứa con mà cha mẹ yên tâm nhất vẫn là ta. Vậy mà lần này, cũng là lần đầu tiên, ta lại nghe chính người thân của mình nói là đang lo lắng cho mình.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive">Giây phút đó, những giọt nước mắt chua xót lăn dài trên má, lòng ta tràn ngập tái tê. Đi xa càng lâu càng nhớ nhà, nhớ đến phát cuồng, nhớ đến than thầm khóc trộm.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive">Phận làm con lúc nào cũng công với việc mà quên đi cha già mẹ yếu ở nơi xa kia vẫn đêm nhớ ngày mong đến mình, biết đâu rằng cha mẹ đang chờ trông một cuộc gọi của con. Sao cha mẹ lại lo lắng cho con cái ở xa đến thế? Vì rằng, có thể họ chỉ là một phần trong cuộc đời ta, nhưng bất kể ta thành công hay thất bại, khỏe mạnh hay ốm đau, thậm chí sống hay là chết, thì ta vẫn mãi là tất cả cuộc đời của cha mẹ. Cha mẹ luôn đứng trong góc khuất nhất trao cho ta tình yêu lặng thầm nhất, thậm chí cho ta tất cả những gì họ có. Từng giọt từng giọt lại chẳng bao giờ đứt mạch. "Nước dầm đào hoa" dù có sâu nghìn thước cũng chẳng thể so được với tình yêu mà cha mẹ dành cho ta!</span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive">Cuối cùng, xin dùng bài thơ sau đây coi như lời kết:</span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive">"Thiên viễn Huệ sơn hạ</span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive">Lãnh nguyệt bán thanh ngâm</span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive">Giai tiết di tiệm quá</span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive">Y hy ly hương tình..."</span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive">Sưu tầm</span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Olive"></span></strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="liti, post: 19033, member: 2098"] [b]Tình yêu không đong được[/b] [B][COLOR=Olive] Xuân qua đi rồi thu lại đến. Cỏ cây lặng thầm khô héo trên mặt đất bao la. Cũng giống như cha mẹ ta, tuổi già hằn rõ trên mái đầu bạc trắng. Nếu cho rằng nắng gió đã vắt khô cây cỏ, thế thì chính ta là kẻ đã vắt kiệt đi tâm sức của mẹ cha. Khuôn mặt hằn đầy nét thăng trầm của cuộc sống, tấm lưng còng mệt mỏi vì thời gian! Tuổi thanh xuân của ta cứ vô tình như thế làm hằn thêm nếp nhăn trên khuôn mặt, đè cong thêm tấm thân của những người mà ta yêu quý nhất. Vốn dĩ chưa bao giờ ta tự hỏi làm cách nào để diễn tả được một cách trọn vẹn tình yêu của cha mẹ, lại càng chưa bao giờ nghĩ đến việc nên dùng lời lẽ như thế nào để xưng tụng họ. Cho tới một ngày ta bước chân vào giảng đường đại học. Còn nhớ có một lần gọi điện về nhà, có lẽ cách lần gọi trước cũng phải mười mấy bữa. Lúc đó ta mới hiểu ra câu nói: "Con đi muôn dặm mẹ thêm lo", mới hiểu ra rằng phải thường xuyên gọi điện về nhà, cho dù cha mẹ có nói là không nhớ ta! Hôm đó hình như cha uống quá chén, nói rất nhiều điều mà bình thường ông không thích nói. Cha bảo, con đi xa một mình nhớ phải vui vẻ, có gặp khó khăn gì phải báo cho gia đình. Gần đây con không gọi điện về nhà, mẹ và chị con rất lo. Xưa nay, đứa con mà cha mẹ yên tâm nhất vẫn là ta. Vậy mà lần này, cũng là lần đầu tiên, ta lại nghe chính người thân của mình nói là đang lo lắng cho mình. Giây phút đó, những giọt nước mắt chua xót lăn dài trên má, lòng ta tràn ngập tái tê. Đi xa càng lâu càng nhớ nhà, nhớ đến phát cuồng, nhớ đến than thầm khóc trộm. Phận làm con lúc nào cũng công với việc mà quên đi cha già mẹ yếu ở nơi xa kia vẫn đêm nhớ ngày mong đến mình, biết đâu rằng cha mẹ đang chờ trông một cuộc gọi của con. Sao cha mẹ lại lo lắng cho con cái ở xa đến thế? Vì rằng, có thể họ chỉ là một phần trong cuộc đời ta, nhưng bất kể ta thành công hay thất bại, khỏe mạnh hay ốm đau, thậm chí sống hay là chết, thì ta vẫn mãi là tất cả cuộc đời của cha mẹ. Cha mẹ luôn đứng trong góc khuất nhất trao cho ta tình yêu lặng thầm nhất, thậm chí cho ta tất cả những gì họ có. Từng giọt từng giọt lại chẳng bao giờ đứt mạch. "Nước dầm đào hoa" dù có sâu nghìn thước cũng chẳng thể so được với tình yêu mà cha mẹ dành cho ta! Cuối cùng, xin dùng bài thơ sau đây coi như lời kết: "Thiên viễn Huệ sơn hạ Lãnh nguyệt bán thanh ngâm Giai tiết di tiệm quá Y hy ly hương tình..." Sưu tầm [/COLOR][/B] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Hạt giống dành cho tâm hồn !
Top