Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Hạt giống dành cho tâm hồn !
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="liti" data-source="post: 19020" data-attributes="member: 2098"><p><strong>Là trẻ con thật hạnh phúc biết bao!!!</strong></p><p></p><p><span style="color: DarkOrange"><span style="font-size: 15px">Là trẻ con thật hạnh phúc biết bao!!!</span></span></p><p><span style="color: DarkOrange"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="color: DarkOrange"><span style="font-size: 15px">Nhớ lại những ngày thơ dại, thật hạnh phúc và tuyệt vời. Mình như sống trong một Xứ sở Thần tiên. Những cảm nhận về cuộc sống thật trong sáng thánh thiện. Những hành động ngô nghê, những câu hỏi ngồ ngộ của mình luôn làm cho Ông nội và Mẹ phải bật cười và đôi khi đau đầu vì không biết giải thích ra sao nữa Đại loại như "Sao con mèo biết kêu meo meo hả ông? -À con mèo nó kêo meo meo là nó đang nói tên nó đấy, nhưng nó vẫn còn bé nên nó nói ngọng, như em Bi đang tập nói ấy mà", "Mẹ ơi, sao con chim lại bay được! -Con chim bay được vì nó có cánh con ạ! -Thế con không có cánh thì có bay được không ạ? -Có chứ, sau này lớn lên con sẽ bay đi khắp mọi miền Đất nước con à! -Vâng mẹ à, dù con có bay đi khắp thế gian này thì con cũng sẽ vẫn nhớ mãi cái tổ ấm nhà mình, con sẽ vẫn là con của mẹ mẹ à!"</span></span></p><p><span style="color: DarkOrange"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="color: DarkOrange"><span style="font-size: 15px">Rồi khi mình biết viết, biết cầm cây bút chì để tự do diễn tả cuộc sống dưới con mắt của cậu nhóc 5 tuổi, mình đã viết ở khắp mọi nơi. Trên tường, mặt bàn, lịch treo tường. Hay đôi khi mình còn viết trên nền sân, nền ngõ bằng những viên gạch nhỏ, bằng những thanh củi nữa. Mình viết chữ BỐ, chữ MẸ, chữ ÔNG, chữ BÀ... rồi mình viết CÔ GIÁO, LỚP HỌC, BẠN THÂN. Viết được một chữ đối với một chú bé ngày ấy quả là một điều kỳ diệu. Những ngón tay bé bé nắm chặt lấy viên phấn, cái bút như thể sợ chúng chạy mất, rồi mím chặt môi, loay hoay từng nét chữ ngoệch ngoạc. Thường khi viết xong được một chữ thì tờ giấy đã nhàu nát, hoặc viên phấn bị vỡ, ngòi bút chì bị gãy. Thế là mình lại thút thít khóc chạy xuống bắt đền mẹ . Nhưng dù viết bao nhiêu thì ngày đó mình cũng chẳng thể nào viết được một câu CON YÊU BỐ MẸ!!!</span></span></p><p><span style="color: DarkOrange"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="color: DarkOrange"><span style="font-size: 15px">Khi cô giáo dậy mình vẽ, mình đã rất hào hứng. Về nhà mình lấy ngay cây bút chì màu. Mình vẽ bố với đôi cánh tay to lớn thường nhấc bổng mình lên rồi xoay tròn trên không trung: Con cao hơn bố rồi đấy!!! Mình vẽ mẹ với mái tóc dài và đôi tay nhỏ nhắn khẽ vuốt tóc mình mỗi khi sáng mình đi học. Đôi bàn tay khẽ đặt lên trán mình, bón cho mình từng thìa cháo, lấy cho mình từng viên thuốc, cốc nước mỗi khi mình bị cảm. Rồi mình vẽ hai em gái, với mái tóc tơ mềm mại nhưng qua bàn-tay-phù-thủy của mình thì biến thành một mớ lởm chởm, chỉ có đôi mắt là vẫn vậy, to tròn và đen láy. Mình vẽ ông nội với bộ râu ram ráp thường được ông cọ nhẹ vào người mỗi khi mình đi học về. Vẽ hết về mọi người mình lại quay ra vẽ ngôi nhà của mình, vẽ con đường mình vẫn đi, vẽ ngôi trường mình học, vẽ cô giáo, vẽ bạn bè... A, mình nhớ rồi, mình còn vẽ cả em Milu nhà mình nữa chứ, rồi còn cả chú gà trống Cồ (tên mình đặ cho nó đấy) vẫn sáng sáng gọi mình dậy , vẽ chú cún vẫn thường chạy ra vẫy đuôi rối rít mỗi khi mình đi đâu về... Mình vẽ nhiều lắm, nhưng mình vẫn chẳng thể nào vẽ được CÔNG ƠN MẸ CHA!!!</span></span></p><p><span style="color: DarkOrange"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="color: DarkOrange"><span style="font-size: 15px">Rồi khi mình biết đếm, mình cũng đã đếm mọi người trong nhà nè, và mình đã thật vui khi tự mình phát hiện ra một điều kỳ diệu NHÀ MÌNH CÓ 3 ANH EM! Rồi mình đếm số chiếc ô-tô đồ chơi mà mình có, đếm số con gà nhà mình nuôi, đếm số anh chị em mà mình có, đếm số bạn trong lớp, đếm số ngày trong một tuần, đếm số bút chì màu mà mình có, đếm... nhưng có một điều đến bây giờ mình vẫn không đếm được CÔNG LAO CỦA BỐ MẸ!</span></span></p><p><span style="color: DarkOrange"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="color: DarkOrange"><span style="font-size: 15px">Mình nhớ lắm những ngày hè đầy nắng vàng và gió Lào, trốn ngủ trưa đi tìm bắt chuồn chuồn. Những ngày mùa đông nứt nẻ cùng đám bạn ấu thơ đi lang thang trên cánh đồng vừa gặt để đuổi bắt cào cào, châu chấu. Những buổi sớm mùa hè mát lạnh, làn không khí thấm đẫm hương thơm của cỏ, của lá cây và ngọt lịm tiếng chim. Những cái dụi đầu nhè nhẹ của chú mèo, những cái liếm ấm áp của Milu, những cái nắm tay bé xíu của em gái, những sợi tóc lưa thưa mềm mượt mà mình cứ thích dụi đầu vào hít hà của em út, những cái ôm thật chặt của bố, những con gió nhẹ nhàng từ đôi tay của bà, những cuộc đi chơi thú vị của chú, những bài học tình nghĩa của thầy, những giọng nói trong trẻo của cô, những cái khoác vai thân ái của bạn, những... NHỮNG NGÀY THẦN TIÊN!</span></span></p><p><span style="color: DarkOrange"><span style="font-size: 15px">(sưu tầm)</span></span></p><p><span style="color: DarkOrange"><span style="font-size: 15px"></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="liti, post: 19020, member: 2098"] [b]Là trẻ con thật hạnh phúc biết bao!!![/b] [COLOR="DarkOrange"][SIZE="4"]Là trẻ con thật hạnh phúc biết bao!!! Nhớ lại những ngày thơ dại, thật hạnh phúc và tuyệt vời. Mình như sống trong một Xứ sở Thần tiên. Những cảm nhận về cuộc sống thật trong sáng thánh thiện. Những hành động ngô nghê, những câu hỏi ngồ ngộ của mình luôn làm cho Ông nội và Mẹ phải bật cười và đôi khi đau đầu vì không biết giải thích ra sao nữa Đại loại như "Sao con mèo biết kêu meo meo hả ông? -À con mèo nó kêo meo meo là nó đang nói tên nó đấy, nhưng nó vẫn còn bé nên nó nói ngọng, như em Bi đang tập nói ấy mà", "Mẹ ơi, sao con chim lại bay được! -Con chim bay được vì nó có cánh con ạ! -Thế con không có cánh thì có bay được không ạ? -Có chứ, sau này lớn lên con sẽ bay đi khắp mọi miền Đất nước con à! -Vâng mẹ à, dù con có bay đi khắp thế gian này thì con cũng sẽ vẫn nhớ mãi cái tổ ấm nhà mình, con sẽ vẫn là con của mẹ mẹ à!" Rồi khi mình biết viết, biết cầm cây bút chì để tự do diễn tả cuộc sống dưới con mắt của cậu nhóc 5 tuổi, mình đã viết ở khắp mọi nơi. Trên tường, mặt bàn, lịch treo tường. Hay đôi khi mình còn viết trên nền sân, nền ngõ bằng những viên gạch nhỏ, bằng những thanh củi nữa. Mình viết chữ BỐ, chữ MẸ, chữ ÔNG, chữ BÀ... rồi mình viết CÔ GIÁO, LỚP HỌC, BẠN THÂN. Viết được một chữ đối với một chú bé ngày ấy quả là một điều kỳ diệu. Những ngón tay bé bé nắm chặt lấy viên phấn, cái bút như thể sợ chúng chạy mất, rồi mím chặt môi, loay hoay từng nét chữ ngoệch ngoạc. Thường khi viết xong được một chữ thì tờ giấy đã nhàu nát, hoặc viên phấn bị vỡ, ngòi bút chì bị gãy. Thế là mình lại thút thít khóc chạy xuống bắt đền mẹ . Nhưng dù viết bao nhiêu thì ngày đó mình cũng chẳng thể nào viết được một câu CON YÊU BỐ MẸ!!! Khi cô giáo dậy mình vẽ, mình đã rất hào hứng. Về nhà mình lấy ngay cây bút chì màu. Mình vẽ bố với đôi cánh tay to lớn thường nhấc bổng mình lên rồi xoay tròn trên không trung: Con cao hơn bố rồi đấy!!! Mình vẽ mẹ với mái tóc dài và đôi tay nhỏ nhắn khẽ vuốt tóc mình mỗi khi sáng mình đi học. Đôi bàn tay khẽ đặt lên trán mình, bón cho mình từng thìa cháo, lấy cho mình từng viên thuốc, cốc nước mỗi khi mình bị cảm. Rồi mình vẽ hai em gái, với mái tóc tơ mềm mại nhưng qua bàn-tay-phù-thủy của mình thì biến thành một mớ lởm chởm, chỉ có đôi mắt là vẫn vậy, to tròn và đen láy. Mình vẽ ông nội với bộ râu ram ráp thường được ông cọ nhẹ vào người mỗi khi mình đi học về. Vẽ hết về mọi người mình lại quay ra vẽ ngôi nhà của mình, vẽ con đường mình vẫn đi, vẽ ngôi trường mình học, vẽ cô giáo, vẽ bạn bè... A, mình nhớ rồi, mình còn vẽ cả em Milu nhà mình nữa chứ, rồi còn cả chú gà trống Cồ (tên mình đặ cho nó đấy) vẫn sáng sáng gọi mình dậy , vẽ chú cún vẫn thường chạy ra vẫy đuôi rối rít mỗi khi mình đi đâu về... Mình vẽ nhiều lắm, nhưng mình vẫn chẳng thể nào vẽ được CÔNG ƠN MẸ CHA!!! Rồi khi mình biết đếm, mình cũng đã đếm mọi người trong nhà nè, và mình đã thật vui khi tự mình phát hiện ra một điều kỳ diệu NHÀ MÌNH CÓ 3 ANH EM! Rồi mình đếm số chiếc ô-tô đồ chơi mà mình có, đếm số con gà nhà mình nuôi, đếm số anh chị em mà mình có, đếm số bạn trong lớp, đếm số ngày trong một tuần, đếm số bút chì màu mà mình có, đếm... nhưng có một điều đến bây giờ mình vẫn không đếm được CÔNG LAO CỦA BỐ MẸ! Mình nhớ lắm những ngày hè đầy nắng vàng và gió Lào, trốn ngủ trưa đi tìm bắt chuồn chuồn. Những ngày mùa đông nứt nẻ cùng đám bạn ấu thơ đi lang thang trên cánh đồng vừa gặt để đuổi bắt cào cào, châu chấu. Những buổi sớm mùa hè mát lạnh, làn không khí thấm đẫm hương thơm của cỏ, của lá cây và ngọt lịm tiếng chim. Những cái dụi đầu nhè nhẹ của chú mèo, những cái liếm ấm áp của Milu, những cái nắm tay bé xíu của em gái, những sợi tóc lưa thưa mềm mượt mà mình cứ thích dụi đầu vào hít hà của em út, những cái ôm thật chặt của bố, những con gió nhẹ nhàng từ đôi tay của bà, những cuộc đi chơi thú vị của chú, những bài học tình nghĩa của thầy, những giọng nói trong trẻo của cô, những cái khoác vai thân ái của bạn, những... NHỮNG NGÀY THẦN TIÊN! (sưu tầm) [/SIZE][/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Hạt giống dành cho tâm hồn !
Top