Mở đầu cho một cuộc hành trình
Đi theo chỉ dẫn của lý trí
Nghe, nhìn…bằng trái tim.
Ngày bé thơ như một chiếc kem ngọt nhào mát lành nhưng rồi lại dễ tan chảy bỏi theo quy luật của cuộc sống con người ta luôn phải lớn mà lớn đâu phải chỉ về phần thể xác…khi trái tim va đập với sóng gió của cuộc đời, thì tâm hồn ta đang dần lớn…
Ngày muời bảy, mười tám …nhịp tim…
Xôn xao như gió đêm hè…
Có khi lại êm mát ngọt lành như lời ru
Khi lại dữ dội như những con sóng ngoài khơi xa.
Khi là muốn sáng như ngọn hải đăng trong đêm,muốn…
Hành trình ta đến với đời …hành trình trở thành một con người chân chính. Đi bằng ước mơ , đối mặt bằng nhiệt huyết và cũng có lúc mưa roi trên hàng mi…
Hành trình tập sống …mong cho ta sẽ đi qua được đêm tối , bão dông, dẫu đã đếm đủ vị đắng cay mặn ngọt của đời nhưng không phải hối tiếc vì những điều còn chưa làm được. Hãy như những bông hoa không sợ dông bão, như chuông gió biết leng keng mỗi ngày, như hướng dương luôn nhìn thẳng vào mặt trời.
Hạnh phúc như ngọc trong đá, như mật trong hoa thành công là con ốc nâu nằm sâu dưới đáy biển. Bởi vậy, tôi ơi hãy nhớ nhé! những nỗ lực hôm nay sẽ được trả vào ngày mai, những gì có giá trị và thực bền vững nhất rất khó kiếm nên hãy cố gắng cóp nhặt từng mảnh, từng mảnh để ghép nên cuộc đời; hãy biết nâng niu, quý trong tất cả dù hôm qua đã là quá khứ, dù hôm nay hay là ngày mai!
Xin đừng…xin đừng…có nhiều cái xin đừng quá mà cuốn sách này sẽ viết cho tuổi 25 tiếc nuối, tuổi 30 ngậm ngùi, tuỏi 40 muốn cho con mình đọc để hiểu rằng ”cuộc sống này là một bài học dài của nhân loại ”.
Người Nhật Bản từng nói ” Đừng thương tiếc hôm qua, đừng chờ đợi ngày mai, đừng lảng tránh hôm nay”.Đúng là không thể phủ nhận . Nhưng có điều là chúng ta liệu có thể phủ nhận sạch trơn quá khứ khi quá khứ còn là một điể tựa vững chắc cho ngày mai. Nguời ta vẫn còn nhớ ngày xưa rồi suy ngĩ nhiều hơn và thật nghiêm túc về trách nhiệm của hôm nay và quan trọng hơn là những bài học mà quá khứ nhắc nhở. Bởi vậy mà cuốn sách này dường như không phải là quá khứ , một phần của đời tôi, hay những câu chuyện kể mà quan trọng hơn, tôi muốn đó là những bài học đời về hành trình sống mà tôi muốn chia sẻ với mọi người- bài học quý giá ngay cả trong những góc khuất của cuộc đời này.
*********************
I-Bài học từ tuổi thơ.
Tuổi thơ cho đến ngày “dần thành người lớn” ? Chẳng biết quãng thời gian đó là bao nhiêu năm. Có người chỉ 12, 13- khi họ phải tự lập bởi hoàn cảnh đưa đẩy. Có người thì đến 17, 18 sẽ trưởng thành và có những kẻ 20, 21 rồi lớn hơn thế mới trưởng thành bởi cuộc sống trong nhung lụa bỗng biến họ thành những con chim non không dám tập bay để đi tìm ý nghĩa đích thực của cuộc sống. Vậy nên mới nói người ta chẳng thể nào tính quãng đời tuổi thơ bằng tuổi tác mà có lẽ chỉ thể bằng một cách. Tuổi thơ kết thúc khi chúng ta biết nhận thức về cuộc đời .Biết mình sinh ra để làm gì? Ý nghĩa đích thực của cuộc sống ở đâu? Mục đích của minh? Và ta đang sống vì ai?...Vân vân và vân vân…nói chung là ta hiểu và tự biết tương lai là thế nào trước ngưỡng cửa của cuộc sống. Nhưng trươc hết, tôi muốn nói về cái ngày xa lắc xa lư mà tới nay vẫn còn đọng lại trong tôi bao kỉ niệm, bao suy ngẫm…
Ngày ấy đúng là tụi trẻ con chúng tôi nhìn đời bằng con mắt ngây ngô của chính mình, cuộc đời này lạ hoắc và “bản hòa ca” ăn rồi chơi thích.
Ngày ấy …hồn nhiên…
NGÀY ĐẦU TẬP TRẬN
Một ngày hè oi ả như thế chẳng thể cản chân được những chiến binh dũng cảm đi bêu nắng. Mấy đứa đều là con em bộ đội trong đơn vị X79 nên lây theo tính cách của bộ đội chăng? Đùa vậy cho vui chứ khi tiếng còi báo đi làm vừa vang lên thì chỉ năm phút sau đó cửa các nhà đều khóa cả để tụ tập dưới gốc bàng nhà Ngọc chéc. Bố mẹ đi làm cả là các chiến binh “phá cũi sổng lồng” tha hồ “nổi loạn”(Theo cách nói đậm mùi binh đao của tụi tôi ngày ấy.)
-Ê tao có sáng kiến mới đấy!...Hoàng hớn hở…
Cả lũ tròn xoe mắt rồi chăm chú nghe như những con vịt ngoan ngoãn.
-Sáu đứa mình thành lập thành một đội nhá!
-Một đội á?
-Sao tự nhiên lại thế?
À thì ra cu cậu mới xem phim “Đội đặc nhiệm nhà C21” nên mới nảy ra ý định này đây. Tôi nghĩ vậy mà đúng thật. Thế mới là trẻ con chứ…chúng thích khám phá thế giới và như cũng muốn học, muốn bắt chiếc nó tuy không biết để làm gì nhưng mà thấy vui thì thích . Chỉ vậy thôi chứ có bao giờ chúng đặt ra mục đích rõ ràng như người lớn đâu, chúng hành động bằng ý thích nhiều hơn là lí trí.
Thế là kể từ hôm đó, đọi tôi được thành lập với sáu thành viên tý hon và mỗi đứa có một biệt danh riêng. Nhóc Hoàng khỏe nhất nhóm, lại ngỗ nghịch nên tự xưng là “Bé Bựa”, Liên thì beo béo, xinh xinh như gấu bông nên gọi là “Bé Bông”. Ngọc chéc thì mãi mới nghĩ ra cái tên cho mình là “Bé Còi” vì trông nàng ta gầy nhất nhóm.Hà lít thì gọi là “Bé Nhím” Quang sọt gọi là “Bé Khoèo ” do đặc điểm nhận dạng là cánh tay bị gãy cong khoèo thật khác người. Còn tên tôi là Thảo nên bỏ chữ T đi thì thành “Bé Hảo”. Thế là cả nhóm đã thành lập chỉ trong mấy phút và chuẩn bị ăn mừng luôn. Cả lũ nhanh chóng nhìn về vườn sắn nhà bà Năm và quyết định mở chiến dịch đầu tiên mang tên “Giải phóng vườn sắn.”
Cả lũ ra trận với vũ khí là rổ, rá, dao, và cuốc. Mấy gốc sắn bấy lâu nay bất trị là thế mà hôm nay sao sợ tụi tôi quá chừng hay vì khí thế hăng máu của cả đội mà chỉ một chốc rổ sắn đã đầy. Vụ cướp giữa ban ngày của tụi trẻ thành công trót lọt. Giờ thì đứa rửa sắn, đứa mua nước ngọt, bim bim, đứa thì chuẩn bị đò nghề và hăng nhất là chiên dịch thứ hai mang tên : “Không cho doi thoát”. Những quả doi đỏ ngọt lịm hay những quả xanh chát lè đều trở thành chiến lợi phẩm của toàn đội. Mấy đứa con gái thì hì hục cắt thái, rửa, rán để làm bánh sắn như thể những đầu bếp. Chỉ một tiếng sau, tất cả đâu đã vào đấy, tôi thì thích chí với sáng kiến mới:
-Èm! hôm nay là ngày 25 tháng 7 năm 2004, chúng tôi gồm Hoàng, Hà, Quang, Ngọc, Liên và Thảo quyết định thành lập một nhóm. Và trong bữa tiệc ngày hôm nay, xin mời “các hạ” cùng nghĩ tên cho nhóm. Thế là những óc suy tưởng của tụi tôi lại tha hồ bay nhảy, nghĩ ra đủ cái tên, nào là “Những chiếc e-ke gãy”, nhóm “Phong độ” , “Hội chiến binh phá phách”, “Những con lợn éc” (Vì tụi tôi suốt ngày tụ tập ăn uống.) Nhưng cuối cùng thì tất cả đều thích chí hơn cả vói cái tên mà tôi nghĩ ra “HỘI TÂM HỒN ĂN UỐNG.” hàhà.. cả lũ khoái chí rồi nâng cốc “rô” hệt như người lớn vậy chỉ khác là không phải rượu mà là thứ nước ngọt màu cam và chỉ phút chốc đĩa bánh đã hết sạch luôn. Đó mới chỉ là một trong những bữa liên hoan của tụi tôi vì ngày đó thao hồ đi trộm hoa quả, nhà cửa chưa xây cao nên đều bị “Những con lợn éc” khuất phục.
THẾ GIỚI TUYỆT VỜI.
Hè nào cũng vậy, chúng tôi vô tư chơi đùa như thế mà không biết chán bởi thế giới này trong mắt con nít chúng tôi còn mới lạ lắm. Chúng tôi say mê với những con cào cào, châu chấu, chuồn chuồn ớt nên bắt chúng về thả vào hộp nuôi. Trong mắt chúng tôi chúng đẹp lạ và không biết có cái gì đó rất thu hút. Thích chí nhất là khi bắt chúng cưỡi nhau, bắt châu chấu làm hoàng hậu, cào cào con là hoàng tử chuồn chuồn ớt làm vua, bướm tiên là công chúa. Chúng tôi sẽ bắt cho chúng nó bọn dế làm lính hầu và xây lâu đài cát cho chúng mà đâu nghĩ ra rằng chúng cần cỏ hơn là cát. Trong mắt chúng tôi thế giới đẹp tương nhiều sắc màu là thế đấy, những con vật bé nhỏ kia thì vô hại nhưng trong mắt người lớn thì chúng chứa đầy vi khẩn, vi trùng, sán nên chờ có cơ hội là ôi chao vương quốc bé nhỏ mà chúng tôi kì công xây dựng bị đánh sập và những thành viên của vương quốc thì thành mồi cho bọn gà. Khi ấy những lời năn nỉ thậm chí là nước mắt của chúng tôi sẽ chẳng có ích gì vì người lớn luôn cứng rắn nhất là trong hoàn cảnh này thì người lớn sẽ hành động bằng lí trí hơn là tình cảm. Người lớn sẽ không thể nào hiểu được thế giới này sẽ tẻ nhạt với chúng tôi như thế nào nếu như châu chấu vẫn sống cuộc đời như châu chấu, chuồn chuồn ớt vẫn mãi là chuồn chuồn ớt và bướm tiên sẽ không bao giờ trở thành công chúa. Trí tưởng tượng ngày ấy biến thế giới trong chúng tôi đầy sắc màu mà người lớn buồn cười thật khi không muốn chúng tôi yêu tha thiết lũ bạn nhỏ. Đó là thắc mắc ngày xưa nhưng khi lớn lên thì chúng tôi hiểu vì sao người lớn làm như vậy. Lũ bạn nhỏ của chúng tôi sẽ gây nguy hiểm rất nhiều tới sức khỏe của chúng tôi.
Nhưng đó là sau này khi tôi tự hiểu ra vấn đề chứ còn ngày xưa thì tụi tôi ấm ức lắm vì luôn tin rằng lũ bạn nhỏ xúi kia thì làm hại bọn người khổng lồ ngõ nghịch như chúng tôi thế nào được. Những tâm hồn bé bỏng ngày ấy đầy cảm xúc và trí tưởng tượng như vậy đó. Chúng tôi dễ dàng rung động trái tim hơn người lớn rất nhiều không biết vì sao lại thế nhưng tôi có thể chứng minh cho ban thấy. Nếu như con cún đột nhiên đổ bệnh mà chết thì chúng tôi sẽ rất buồn, thâm chí là khóc. Còn người lớn thì khác tuy không vui sướng gì nhưng người lớn buồn vì lại phải mua con chó mới để nó trông nhà mới xong. Cũng có những ông chủ bà chủ thương nó thật nhưng có chắc là tình cảm ấy đẹp như của trẻ thơ?. chúng tôi thậm chí có thể sẽ đào một chôn cá vàng, đem hương ra cúng tế cho nó cẩn thận hay cắt giấy làm tiền vàng cho nó trầu trời như người lớn vẫn làm ấy thôi. thế mà tôi bị mẹ mắng cho một trận không hiểu lý do vì sao nên ấm ức hoài. Mãi cho tới giờ, tôi mới hiểu rằng cá vàng thì chẳng có lý do gì để được trầu trời hoành tráng như thế, nghĩ lại chuyện ngày xưa tôi thấy buồn cười hơn là ấm ức vì bị mẹ mắng. Nhưng tôi cũng không bằng lòng vói mẹ khi mắng tôi mà không cho tôi biết lõi tại sao và không hề giải thích cho tôi rằng vì sao không nên làm như thế. Vậy nên các bậc phụ huynh cũng nên hiểu cho những suy nghĩ ngốc nghếch dại khờ của con trẻ và thay bằng việc mắng chúng thì hãy giải thích cho chúng hiểu vì sao không nên làm như vậy.
“AI BẢO MÌNH LÀ CON NÍT”.
Tuổi thơ còn dạy cho tôi nhiều điều khác nữa ấy là đặc quyền của người lớn mà trẻ con không thể phủ nhận. Trong mắt tụi tôi ngày ấy tất cả mọi người đều công bằng như nhau. Những lần mẹ tôi cũng làm đổ nước ra nền nhà, cũng để nồi canh trào ra bếp mà có bị ai mắng đâu. Thế thì khi tôi làm đổ bát cơm, hay đánh vỡ cốc nước thì bị mẹ mắng chứ? và cho tới giờ tôi mới hiểu những nỗi ấm ức kiểu trẻ con ấy. Đó là vì hầu hết người lớn đều tự công nhận cho mình quyền lực tối cao và bắt buộc trẻ con phải chấp nhận. Người lớn thì có thể làm sai chuyện gì đó và thông thường thì ít bị mắng. Còn trẻ con thì không được phép làm sai dù là bất cứ chuyện gì . Người lớn thì có thể nói dối nhưng lại cấm con nít nói dối và nói rằng chỉ có đứa nào hư hỏng không được dạy bảo thì mới nói dối mà thôi.Tất nhiên là ngày ấy chúng tôi chưa đủ nhận thức mà cũng chưa đủ bản lĩnh để phủ nhận điều ấy trước mặt cha mẹ nhưng tôi cứ ấm ức hoài và giờ thì tôi đã tìm được lời giải thích cho điều ấy: “Ai bảo mình là con nít.”
…Ngày xưa tôi là như thế đấy… hai chữ vô tư, hồn nhiên dường như con chưa đủ diễn tả tâm hồn tụi tôi ngày ấy. Những suy nghĩ ngây thơ của trẻ con, tâm hồn non nớt, khờ dại khiến chúng tôi như những con chim ngơ ngác nhìn đời và muốn dang đôi cánh bay tới khắp mọi miền mà chưa đủ sức. Chơi như thể chẳng bao giờ chúng tôi thèm học vậy. Ấy thế mà cả lũ vẫn học giỏi đó thôi. Bằng chứng là chúng tôi vẫn có đứa được tham gia vào đổi tuyển của trường, vẫn được đi thi học sinh giỏi, vẫn đạt giải…Còn bây giờ thì ba đứa đều học ở trường chuyên của tỉnh đó thôi. Nhưng cũng chính những suy nghĩ ấy khiến tôi nhận ra một bài học nữa từ cuộc sống này…
Đi theo chỉ dẫn của lý trí
Nghe, nhìn…bằng trái tim.
Ngày bé thơ như một chiếc kem ngọt nhào mát lành nhưng rồi lại dễ tan chảy bỏi theo quy luật của cuộc sống con người ta luôn phải lớn mà lớn đâu phải chỉ về phần thể xác…khi trái tim va đập với sóng gió của cuộc đời, thì tâm hồn ta đang dần lớn…
Ngày muời bảy, mười tám …nhịp tim…
Xôn xao như gió đêm hè…
Có khi lại êm mát ngọt lành như lời ru
Khi lại dữ dội như những con sóng ngoài khơi xa.
Khi là muốn sáng như ngọn hải đăng trong đêm,muốn…
Hành trình ta đến với đời …hành trình trở thành một con người chân chính. Đi bằng ước mơ , đối mặt bằng nhiệt huyết và cũng có lúc mưa roi trên hàng mi…
Hành trình tập sống …mong cho ta sẽ đi qua được đêm tối , bão dông, dẫu đã đếm đủ vị đắng cay mặn ngọt của đời nhưng không phải hối tiếc vì những điều còn chưa làm được. Hãy như những bông hoa không sợ dông bão, như chuông gió biết leng keng mỗi ngày, như hướng dương luôn nhìn thẳng vào mặt trời.
Hạnh phúc như ngọc trong đá, như mật trong hoa thành công là con ốc nâu nằm sâu dưới đáy biển. Bởi vậy, tôi ơi hãy nhớ nhé! những nỗ lực hôm nay sẽ được trả vào ngày mai, những gì có giá trị và thực bền vững nhất rất khó kiếm nên hãy cố gắng cóp nhặt từng mảnh, từng mảnh để ghép nên cuộc đời; hãy biết nâng niu, quý trong tất cả dù hôm qua đã là quá khứ, dù hôm nay hay là ngày mai!
Xin đừng…xin đừng…có nhiều cái xin đừng quá mà cuốn sách này sẽ viết cho tuổi 25 tiếc nuối, tuổi 30 ngậm ngùi, tuỏi 40 muốn cho con mình đọc để hiểu rằng ”cuộc sống này là một bài học dài của nhân loại ”.
Người Nhật Bản từng nói ” Đừng thương tiếc hôm qua, đừng chờ đợi ngày mai, đừng lảng tránh hôm nay”.Đúng là không thể phủ nhận . Nhưng có điều là chúng ta liệu có thể phủ nhận sạch trơn quá khứ khi quá khứ còn là một điể tựa vững chắc cho ngày mai. Nguời ta vẫn còn nhớ ngày xưa rồi suy ngĩ nhiều hơn và thật nghiêm túc về trách nhiệm của hôm nay và quan trọng hơn là những bài học mà quá khứ nhắc nhở. Bởi vậy mà cuốn sách này dường như không phải là quá khứ , một phần của đời tôi, hay những câu chuyện kể mà quan trọng hơn, tôi muốn đó là những bài học đời về hành trình sống mà tôi muốn chia sẻ với mọi người- bài học quý giá ngay cả trong những góc khuất của cuộc đời này.
*********************
I-Bài học từ tuổi thơ.
Tuổi thơ cho đến ngày “dần thành người lớn” ? Chẳng biết quãng thời gian đó là bao nhiêu năm. Có người chỉ 12, 13- khi họ phải tự lập bởi hoàn cảnh đưa đẩy. Có người thì đến 17, 18 sẽ trưởng thành và có những kẻ 20, 21 rồi lớn hơn thế mới trưởng thành bởi cuộc sống trong nhung lụa bỗng biến họ thành những con chim non không dám tập bay để đi tìm ý nghĩa đích thực của cuộc sống. Vậy nên mới nói người ta chẳng thể nào tính quãng đời tuổi thơ bằng tuổi tác mà có lẽ chỉ thể bằng một cách. Tuổi thơ kết thúc khi chúng ta biết nhận thức về cuộc đời .Biết mình sinh ra để làm gì? Ý nghĩa đích thực của cuộc sống ở đâu? Mục đích của minh? Và ta đang sống vì ai?...Vân vân và vân vân…nói chung là ta hiểu và tự biết tương lai là thế nào trước ngưỡng cửa của cuộc sống. Nhưng trươc hết, tôi muốn nói về cái ngày xa lắc xa lư mà tới nay vẫn còn đọng lại trong tôi bao kỉ niệm, bao suy ngẫm…
Ngày ấy đúng là tụi trẻ con chúng tôi nhìn đời bằng con mắt ngây ngô của chính mình, cuộc đời này lạ hoắc và “bản hòa ca” ăn rồi chơi thích.
Ngày ấy …hồn nhiên…
NGÀY ĐẦU TẬP TRẬN
Một ngày hè oi ả như thế chẳng thể cản chân được những chiến binh dũng cảm đi bêu nắng. Mấy đứa đều là con em bộ đội trong đơn vị X79 nên lây theo tính cách của bộ đội chăng? Đùa vậy cho vui chứ khi tiếng còi báo đi làm vừa vang lên thì chỉ năm phút sau đó cửa các nhà đều khóa cả để tụ tập dưới gốc bàng nhà Ngọc chéc. Bố mẹ đi làm cả là các chiến binh “phá cũi sổng lồng” tha hồ “nổi loạn”(Theo cách nói đậm mùi binh đao của tụi tôi ngày ấy.)
-Ê tao có sáng kiến mới đấy!...Hoàng hớn hở…
Cả lũ tròn xoe mắt rồi chăm chú nghe như những con vịt ngoan ngoãn.
-Sáu đứa mình thành lập thành một đội nhá!
-Một đội á?
-Sao tự nhiên lại thế?
À thì ra cu cậu mới xem phim “Đội đặc nhiệm nhà C21” nên mới nảy ra ý định này đây. Tôi nghĩ vậy mà đúng thật. Thế mới là trẻ con chứ…chúng thích khám phá thế giới và như cũng muốn học, muốn bắt chiếc nó tuy không biết để làm gì nhưng mà thấy vui thì thích . Chỉ vậy thôi chứ có bao giờ chúng đặt ra mục đích rõ ràng như người lớn đâu, chúng hành động bằng ý thích nhiều hơn là lí trí.
Thế là kể từ hôm đó, đọi tôi được thành lập với sáu thành viên tý hon và mỗi đứa có một biệt danh riêng. Nhóc Hoàng khỏe nhất nhóm, lại ngỗ nghịch nên tự xưng là “Bé Bựa”, Liên thì beo béo, xinh xinh như gấu bông nên gọi là “Bé Bông”. Ngọc chéc thì mãi mới nghĩ ra cái tên cho mình là “Bé Còi” vì trông nàng ta gầy nhất nhóm.Hà lít thì gọi là “Bé Nhím” Quang sọt gọi là “Bé Khoèo ” do đặc điểm nhận dạng là cánh tay bị gãy cong khoèo thật khác người. Còn tên tôi là Thảo nên bỏ chữ T đi thì thành “Bé Hảo”. Thế là cả nhóm đã thành lập chỉ trong mấy phút và chuẩn bị ăn mừng luôn. Cả lũ nhanh chóng nhìn về vườn sắn nhà bà Năm và quyết định mở chiến dịch đầu tiên mang tên “Giải phóng vườn sắn.”
Cả lũ ra trận với vũ khí là rổ, rá, dao, và cuốc. Mấy gốc sắn bấy lâu nay bất trị là thế mà hôm nay sao sợ tụi tôi quá chừng hay vì khí thế hăng máu của cả đội mà chỉ một chốc rổ sắn đã đầy. Vụ cướp giữa ban ngày của tụi trẻ thành công trót lọt. Giờ thì đứa rửa sắn, đứa mua nước ngọt, bim bim, đứa thì chuẩn bị đò nghề và hăng nhất là chiên dịch thứ hai mang tên : “Không cho doi thoát”. Những quả doi đỏ ngọt lịm hay những quả xanh chát lè đều trở thành chiến lợi phẩm của toàn đội. Mấy đứa con gái thì hì hục cắt thái, rửa, rán để làm bánh sắn như thể những đầu bếp. Chỉ một tiếng sau, tất cả đâu đã vào đấy, tôi thì thích chí với sáng kiến mới:
-Èm! hôm nay là ngày 25 tháng 7 năm 2004, chúng tôi gồm Hoàng, Hà, Quang, Ngọc, Liên và Thảo quyết định thành lập một nhóm. Và trong bữa tiệc ngày hôm nay, xin mời “các hạ” cùng nghĩ tên cho nhóm. Thế là những óc suy tưởng của tụi tôi lại tha hồ bay nhảy, nghĩ ra đủ cái tên, nào là “Những chiếc e-ke gãy”, nhóm “Phong độ” , “Hội chiến binh phá phách”, “Những con lợn éc” (Vì tụi tôi suốt ngày tụ tập ăn uống.) Nhưng cuối cùng thì tất cả đều thích chí hơn cả vói cái tên mà tôi nghĩ ra “HỘI TÂM HỒN ĂN UỐNG.” hàhà.. cả lũ khoái chí rồi nâng cốc “rô” hệt như người lớn vậy chỉ khác là không phải rượu mà là thứ nước ngọt màu cam và chỉ phút chốc đĩa bánh đã hết sạch luôn. Đó mới chỉ là một trong những bữa liên hoan của tụi tôi vì ngày đó thao hồ đi trộm hoa quả, nhà cửa chưa xây cao nên đều bị “Những con lợn éc” khuất phục.
THẾ GIỚI TUYỆT VỜI.
Hè nào cũng vậy, chúng tôi vô tư chơi đùa như thế mà không biết chán bởi thế giới này trong mắt con nít chúng tôi còn mới lạ lắm. Chúng tôi say mê với những con cào cào, châu chấu, chuồn chuồn ớt nên bắt chúng về thả vào hộp nuôi. Trong mắt chúng tôi chúng đẹp lạ và không biết có cái gì đó rất thu hút. Thích chí nhất là khi bắt chúng cưỡi nhau, bắt châu chấu làm hoàng hậu, cào cào con là hoàng tử chuồn chuồn ớt làm vua, bướm tiên là công chúa. Chúng tôi sẽ bắt cho chúng nó bọn dế làm lính hầu và xây lâu đài cát cho chúng mà đâu nghĩ ra rằng chúng cần cỏ hơn là cát. Trong mắt chúng tôi thế giới đẹp tương nhiều sắc màu là thế đấy, những con vật bé nhỏ kia thì vô hại nhưng trong mắt người lớn thì chúng chứa đầy vi khẩn, vi trùng, sán nên chờ có cơ hội là ôi chao vương quốc bé nhỏ mà chúng tôi kì công xây dựng bị đánh sập và những thành viên của vương quốc thì thành mồi cho bọn gà. Khi ấy những lời năn nỉ thậm chí là nước mắt của chúng tôi sẽ chẳng có ích gì vì người lớn luôn cứng rắn nhất là trong hoàn cảnh này thì người lớn sẽ hành động bằng lí trí hơn là tình cảm. Người lớn sẽ không thể nào hiểu được thế giới này sẽ tẻ nhạt với chúng tôi như thế nào nếu như châu chấu vẫn sống cuộc đời như châu chấu, chuồn chuồn ớt vẫn mãi là chuồn chuồn ớt và bướm tiên sẽ không bao giờ trở thành công chúa. Trí tưởng tượng ngày ấy biến thế giới trong chúng tôi đầy sắc màu mà người lớn buồn cười thật khi không muốn chúng tôi yêu tha thiết lũ bạn nhỏ. Đó là thắc mắc ngày xưa nhưng khi lớn lên thì chúng tôi hiểu vì sao người lớn làm như vậy. Lũ bạn nhỏ của chúng tôi sẽ gây nguy hiểm rất nhiều tới sức khỏe của chúng tôi.
Nhưng đó là sau này khi tôi tự hiểu ra vấn đề chứ còn ngày xưa thì tụi tôi ấm ức lắm vì luôn tin rằng lũ bạn nhỏ xúi kia thì làm hại bọn người khổng lồ ngõ nghịch như chúng tôi thế nào được. Những tâm hồn bé bỏng ngày ấy đầy cảm xúc và trí tưởng tượng như vậy đó. Chúng tôi dễ dàng rung động trái tim hơn người lớn rất nhiều không biết vì sao lại thế nhưng tôi có thể chứng minh cho ban thấy. Nếu như con cún đột nhiên đổ bệnh mà chết thì chúng tôi sẽ rất buồn, thâm chí là khóc. Còn người lớn thì khác tuy không vui sướng gì nhưng người lớn buồn vì lại phải mua con chó mới để nó trông nhà mới xong. Cũng có những ông chủ bà chủ thương nó thật nhưng có chắc là tình cảm ấy đẹp như của trẻ thơ?. chúng tôi thậm chí có thể sẽ đào một chôn cá vàng, đem hương ra cúng tế cho nó cẩn thận hay cắt giấy làm tiền vàng cho nó trầu trời như người lớn vẫn làm ấy thôi. thế mà tôi bị mẹ mắng cho một trận không hiểu lý do vì sao nên ấm ức hoài. Mãi cho tới giờ, tôi mới hiểu rằng cá vàng thì chẳng có lý do gì để được trầu trời hoành tráng như thế, nghĩ lại chuyện ngày xưa tôi thấy buồn cười hơn là ấm ức vì bị mẹ mắng. Nhưng tôi cũng không bằng lòng vói mẹ khi mắng tôi mà không cho tôi biết lõi tại sao và không hề giải thích cho tôi rằng vì sao không nên làm như thế. Vậy nên các bậc phụ huynh cũng nên hiểu cho những suy nghĩ ngốc nghếch dại khờ của con trẻ và thay bằng việc mắng chúng thì hãy giải thích cho chúng hiểu vì sao không nên làm như vậy.
“AI BẢO MÌNH LÀ CON NÍT”.
Tuổi thơ còn dạy cho tôi nhiều điều khác nữa ấy là đặc quyền của người lớn mà trẻ con không thể phủ nhận. Trong mắt tụi tôi ngày ấy tất cả mọi người đều công bằng như nhau. Những lần mẹ tôi cũng làm đổ nước ra nền nhà, cũng để nồi canh trào ra bếp mà có bị ai mắng đâu. Thế thì khi tôi làm đổ bát cơm, hay đánh vỡ cốc nước thì bị mẹ mắng chứ? và cho tới giờ tôi mới hiểu những nỗi ấm ức kiểu trẻ con ấy. Đó là vì hầu hết người lớn đều tự công nhận cho mình quyền lực tối cao và bắt buộc trẻ con phải chấp nhận. Người lớn thì có thể làm sai chuyện gì đó và thông thường thì ít bị mắng. Còn trẻ con thì không được phép làm sai dù là bất cứ chuyện gì . Người lớn thì có thể nói dối nhưng lại cấm con nít nói dối và nói rằng chỉ có đứa nào hư hỏng không được dạy bảo thì mới nói dối mà thôi.Tất nhiên là ngày ấy chúng tôi chưa đủ nhận thức mà cũng chưa đủ bản lĩnh để phủ nhận điều ấy trước mặt cha mẹ nhưng tôi cứ ấm ức hoài và giờ thì tôi đã tìm được lời giải thích cho điều ấy: “Ai bảo mình là con nít.”
…Ngày xưa tôi là như thế đấy… hai chữ vô tư, hồn nhiên dường như con chưa đủ diễn tả tâm hồn tụi tôi ngày ấy. Những suy nghĩ ngây thơ của trẻ con, tâm hồn non nớt, khờ dại khiến chúng tôi như những con chim ngơ ngác nhìn đời và muốn dang đôi cánh bay tới khắp mọi miền mà chưa đủ sức. Chơi như thể chẳng bao giờ chúng tôi thèm học vậy. Ấy thế mà cả lũ vẫn học giỏi đó thôi. Bằng chứng là chúng tôi vẫn có đứa được tham gia vào đổi tuyển của trường, vẫn được đi thi học sinh giỏi, vẫn đạt giải…Còn bây giờ thì ba đứa đều học ở trường chuyên của tỉnh đó thôi. Nhưng cũng chính những suy nghĩ ấy khiến tôi nhận ra một bài học nữa từ cuộc sống này…