Hành trình những ước mơ

  • Thread starter Thread starter liti
  • Ngày gửi Ngày gửi

liti

New member
(2Sao) - Nếu dừng lại một phút giây nào đó, ta nhớ gì cho những thứ đã qua, mong gì cho điều đang qua và chờ đợi gì cho những cái sẽ qua trong đời?
Hai mươi năm tôi sống giữa đời, chưa đủ trải nghiệm để thấy mình trưởng thành, cũng chẳng đủ sức để làm được những điều lớn lao kì vĩ như lúc còn là trẻ con với những mơ ước thiên thần.

Ước mơ có ngày chạm đến những vì sao, ước thế giới hòa bình không chiến tranh, ước được đi nhiều nơi giúp đỡ tất cả những người nghèo khó. Ước mơ nào cũng đẹp, cũng chân chính nhưng không phải lúc nào cũng làm được. Những ước mơ tan theo cơm áo gạo tiền cùng những bước chân chập chững vào đời. Đời vẫn thường nghiệt ngã với những ước mơ thiên thần.

Lúc còn bé, tôi mong mình trở thành bác sĩ, vì nghĩ bác sĩ sẽ cứu được người khác mà trên hết, sẽ cứu được người thân của mình, sẽ không còn những khoảng trống chơi vơi khi một ai đó thân yêu lìa khỏi thế gian này. Mong ước này tồn tại đến khi nhìn lại, để thấy rằng tóc mẹ đã bạc gần trọn mái đầu, lưng ngoại cũng chẳng thể còng thêm nữa để chờ đợi ngày thành đạt của tôi. Chặng đường không dài với tuổi trẻ, nhưng đã mỏi mòn với những đấng sinh thành, giấc mơ blouse trắng để lại bên vạt cỏ cuộc đời năm tôi mười lăm tuổi.

Đôi lúc, nghĩ về một ngày không xa nào đó, khi đã là mẹ một đứa con, nhìn con mình nuôi dưỡng những ước mơ, những khát khao mà mẹ nó biết rằng khó lắm để con còn tin yêu và mơ ước.

Cảm giác bất lực đến mức không muốn có con, vì không muốn nhìn ước mơ con bị vùi tắt ngay từ khi vừa chớm, vì không dám đặt niềm tin con sẽ làm nên điều gì quá lớn lao, sợ rằng thuyền lớn thì sóng to mà mẹ nhỏ bé không thể cản nổi những bão dữ đến với đời con. Ước mơ một gia đình chưa kịp chớm đã bị những sợ hãi cản ngăn, thế nên, mười tám tuổi tôi sống bằng những bản năng rất con người.

Tôi lớn dần theo từng năm tháng, ước mơ lớn lao trong đời đổi thành những thứ nhỏ bé bình thường. Người ta cứ hay nói rằng người lớn không có can đảm ước mơ như trẻ con, tôi không tin vậy. Khi lớn, người ta biết tầm tay mình bao xa, bàn tay mình bao rộng để ước mơ những gì vừa đủ bàn tay. Tôi cũng từng mong ước bản thân sẽ làm được những điều phi thường lớn lao, đôi khi. Ngày ấy, tưởng lấp sông đào núi là phi thường, ngỡ đoạt giải Nobel là lớn lao kì vĩ, đến ngày tôi hai mươi tuổi, tôi biết mình lầm.

Ngày tôi nhìn thấy mẹ rạng rỡ khi tôi nói : “Mẹ để quần áo con giặt cho”, nhìn niềm hạnh phúc trong mắt mẹ, tôi biết điều lớn lao ấy là gì. Lớn lao với mẹ không phải là tôi cứu nhân độ thế, đoạt giải thưởng Trí tuệ Việt Nam, lớn lao với mẹ là tôi biết tự chăm sóc cho mình, thế là đủ. Vì tấm lòng một người mẹ, sợ khi không còn mình nữa sẽ không ai lo lắng cho con. Mất gần một phần ba đời người để tôi hiểu tấm lòng mẹ.

Một ngày, tôi đau khi thấy ngoại khóc. Khi đó, tôi hiểu tôi trưởng thành không phải khi người xa lạ làm tôi đau, mà là khi tôi đau vì nỗi đau của những người thân yêu. Nỗi đau của sự bất lực vì bàn tay có thể lau nước mắt, nhưng chẳng thể xoa dịu một vết thương.

Những giờ phút ấy, tôi thấy mình lớn lên.

Tôi không thể trở thành bác sĩ để chữa lành cơn đau cho người khác, nên tôi chỉ mong mình không làm người khác đau. Tôi không cần trở thành bác học, đoạt giải Nobel, cống hiến cho nhân loại mới thấy mình thành công. Tôi thành công khi tôi có thể tự chăm sóc cho mình, cho những người mình yêu thương. Tôi không thể đi nhiều nơi, giúp đỡ tất cả người nghèo khó, nhưng tôi sẽ đưa một bàn tay cho một bàn tay, một bờ vai cho một sự gục ngã, chỉ cần tôi có thể.

Mỗi một ngày qua đi, mỗi một năm qua đi, tôi biết ơn cuộc sống này vì những điều giản dị nhất tôi trải qua. Chỉ một giọt nước mắt, một niềm vui, một nỗi đau rất đời thường cũng đủ để chúng ta trưởng thành. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm nên một hành trình cuộc sống, miễn rằng chúng ta có một cái tâm để cảm và còn một tấm lòng để suy.
Cuộc sống này dạy tôi biết ước mơ và cũng dạy tôi biết cách từ bỏ ước mơ, dạy tôi thành công và cho tôi biết thất bại. Nhưng trên hết, tôi cảm ơn cuộc sống này cho tôi còn những bình minh rất đẹp, những ngày nắng rất trong, những mùa đông rất lạnh để tôi còn được sống, được yêu thương và biết được thương yêu….

2sao.vietnamnet.vn
 
Tản mạn những ước mơ




Ai cũng có một số phận, quê hương và gốc gác. Người ta tin rằng những điều đó là không thể chọn lựa và thay đổi được, tôi chỉ đồng ý với hai ý sau, bởi vì tôi tin... vào ý đầu.

Mikey

Nhân vật tiếu thuyết Vito Corleone trong tác phầm Bố Già của nhà văn Mario Puzo đã luôn tâm niệm rằng: "Mỗi người có một số phận", với một hàm ý là hãy thanh thản và an phận nếu không thể thay đổi được. Một câu nói đầy tính chấp nhận trong một con người vươn lên từ đáy của xã hội nước Mỹ. Cuộc sống có những lối đi và luật chơi của riêng nó, có cả những định mệnh ai bài, mỗi con người có những cách sống và niềm tin của riêng họ, cũng có cả những tâm huyết trong tim.

Cuộc đời đúng là cũng dành riêng cho mỗi người một "số" thật, ví dụ như ta sinh ra ngày nào, chết vào lúc nào (cái này tôi tin), yêu ai (cũng rất tin). Nhưng ước mơ thì không do số phận ban tặng được. Ước mơ không tự sinh ra và cũng không tự mất đi, nó là quá trình hình thành khi ta lớn lên, ta sống và ta làm việc. Những ước mơ có thể nhiều hay ít, có thể còn mãi khi ta còn ý niệm, có thể thành hiện thực, hoặc cũng có thể trôi đi trong mỗi người như như một hạt cát nhỏ trong mênh mông nghĩ suy.

Khi ta sinh ra và biết đến thế giới này, lúc còn bé, con trai hay mơ thành những người hùng nào đó, ước mơ đó là ở tính can đảm, sự tài ba, trí tuệ và sự hiếu thắng. Tôi vẫn ước mình là thanh tra Cattani, một mình chống lại Mafia - hay Robinson, lạc vào hoang đảo, chống chọi giữa đầy đủ hiểm nguy. Ước là Cattani vì anh bản lĩnh quá và cái chết của anh để lại trong lòng tất cả một hình bóng không bao giờ phai nhạt, là Robinson vì phiêu lưu và khám phá, ai mà chẳng thích.

Thời thơ bé, lâu lâu được nghe một bản nhạc giữa đêm tối tĩnh mịch, nhìn sao trên trời, mơ thời gian và không gian không bao giờ thay đổi, thấy yêu những khoảnh khắc đó lạ lùng. Cảm nhận được âm thanh từ tiếng đàn như giọt sương rơi xuống cỏ, lắng đọng và tĩnh mịch của đêm, thấy cuộc đời đơn sơ và đẹp lắm. Và thời gian như chiếc cầu nối vậy, nó chắp cánh cho những mơ ước... không bao giờ thành hiện thực lúc bé đến những hoài bão khi lớn lên.

Ước mơ của bạn là gì, ai cũng có cả, nhưng không phải ai cũng bước trên một con đường và kiên định với những gì mình đã định. Vì sao ư, vì cuộc sống vốn phức tạp, thời gian không đợi và những tiếng thở dài và chậc lưỡi sẽ đến như lấp khoảng trống cho những gì chưa làm được. Tôi cũng vậy, cũng mong muốn, cũng làm, cũng hy vọng, và thất vọng, nhưng từ bỏ giấc mơ thì không. Ước muốn của con người không bao giờ giới hạn và khả năng để thực hiện chúng cũng thế.

Kể một chuyện nhỏ thế này, lúc trước tôi vẫn thấy buồn cười vì người ta cứ thắc mắc và cố tìm hiểu tại sao nàng Mona Lisa cười, cô nàng trong tác phẩm của Leonardo Da Vinci có một nụ cười bí hiểm. Và cuối cùng thì các nhà khoa học của Canada đã lí giải được rằng: nàng cười vì nàng sắp có con. Các nhà khoa học Canada đã tìm ra bí ẩn sau 2 năm ròng nghiên cứu nhờ phát hiện ra việc nàng mặc một loại áo vải mút mà chỉ có phụ nữ có mang, hoặc đã đẻ, thời đó mới mặc.

Rất mất thời gian cho câu trả lời, nhưng họ muốn, và họ làm được, dù người đời đọc cái kết quả nghiên cứu đó trong một thoáng chốc cho... vui. Nếu bạn có ước mơ, chỉ cần là nó trong sáng, hãy giữ vững niềm tin đó và hãy sống với nó, vì cuộc sống không phụ người nỗ lực đến cùng bao giờ - tôi tin là vậy.

Cuộc đời có những ngã rẽ. Càng ngày tôi càng có cảm giác yêu cuộc sống vì thời gian qua đi không bao giờ trở lại, một ngày trôi qua lại là một ngày mất đi và lại hỏi mình đã làm được gì. Con người ta, có thể phải trải qua bao thằng trầm của một đời người mới thấy cuộc sống này đáng quý. Nếu bạn có ước mơ, hãy giữ lấy nó, vì nó sẽ đưa cho các bạn bước một chân vào đời. Hãy đắp xây thêm ước mơ trong mỗi người và khi một trong chúng trở thành hiện thực, bạn sẽ thấy giá trị của niềm tin. Hãy nhìn từ những tấm gương, từ cái đáy của sự bần hàn xã hội để xem chúng ta học được những gì.

Tôi không thể quên được Jean Valjean của Victor Hugo, một người tù khổ sai với một tâm hồn cao đẹp, chàng D’Artagnan và những câu chuyện của chàng. Con người ngoài đời của chàng hiệp sĩ (thống chế Pháp Charles de Batz Castelmore, 1611-1673) có lẽ không sống động như thế. Những câu chuyện thật về Athos, Porthos và Aramis có lẽ cũng không đẹp như trong truyện của Dumas. Nhưng giấc mơ và sự tưởng tượng luôn song hành. Dumas và Hugo đã dạy là chúng ta cần phải mơ, mơ để hoàn thiện mình, để không ngừng vươn tới những điều đẹp đẽ hơn. Tôi vẫn mơ được là một D’Artagnan của thời hiện tại bộn bề này. Ở đời, lúc nào cũng cần những hiệp sĩ, và đôi khi chính ta phải là những người như thế...

Về già ư? 55 tuổi giải nghệ, cùng một nửa của mình lang thang trên những cánh đồng cỏ La Pampa trải dài bát ngát, ở một góc chân trời xanh thẳm,ở tận đáy tim mình, mơ cho một cuộc sống tốt đẹp hơn cho tất cả, và tất nhiên ước mơ cho ngày đăng quang của đội bóng mà tôi yêu từ lức bé - Argentina, ngày đó, tôi sẽ coi như ngày sinh thứ 2 của mình. Còn 30 năm nữa để làm việc và bước đi...

Vài nét về blogger:

Thích làm bạn với những ai yêu cuộc sống này, yêu thể thao, đặc biệt là bóng đá - Mikey.Xuân đến, tôi muốn chia sẻ với tất cả về những ước mơ trong cuộc sống của chúng ta. Chúc tòa soạn và mọi người một năm làm việc hiệu quả và hạnh phúc trong cuộc sống riêng của mỗi người.
 

VnKienthuc lúc này

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top