Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Hành trình của một nỗi buồn.
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="__TÀ__" data-source="post: 68426" data-attributes="member: 46576"><p><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Một ngày……</span></span></strong></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"> <span style="font-size: 15px">Mưa ham vui bảo Nỗi Buồn ở lại , nhảy múa một tí sẽ về ngay. Thế mà Mưa rong chơi cùng đất mãi không về. Nỗi Buồn vẫn còn ngồi đó chờ đợi, hoài nghi. Mưa đến rồi đi bất chợt. Chỉ có Nỗi Buồn ở lại gặm nhấm nỗi buồn, thấy tê tái hơn. Nó tự hỏi mình có lỗi gì chăng? Không có câu trả lời, nó xoay sang tìm một lý do nào đó để tha thứ cho Mưa. </span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><strong>Hy vọng nối lại tình bạn lúc xưa!....</strong></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">A! Nó tìm thấy rồi! Nỗi Buồn đổ lỗi cho Đất. Thế là nó ghét Đất từ đó . Nó ganh tỵ, chê Đất vừa xấu vừa đen, chê Đất bên này nứt nẻ bên kia ngập úng...Đất im lặng. Còn Mưa thì vẫn không thấy đâu , nó thấy mình trơ trọi.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><strong>Một ngày…..</strong></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Nỗi Buồn đọng thành Nước Mắt. Chẳng thích đâu nhưng Nước Mắt cứ rơi xuống Đất . Vỡ òa. Đất dang vòng tay ôm Nước Mắt vào lòng. Tự dưng Nỗi Buồn thấy nhẹ nhõm. </span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Nước mắt thấm sâu vào lòng Đất, cả giếng nước mát trong vỗ về nó. Gặp lại Mưa và những giọt nước mắt khác , được tâm sự và chia sẻ, nó thấy mình lớn hơn. Lạ chưa, Nước Mắt bỗng dưng hóa thành Nụ cười. Nụ Cười bay lên biến Nỗi Buồn thành Niềm Vui, Niềm Vui nhân lên thành Hạnh Phúc. Tạm biệt Đất , Hạnh phúc đi sớt chia Hạnh phúc.</span></span></p><p></p><p><strong><span style="font-family: 'Times New Roman'"> <span style="font-size: 15px">Một ngày....</span></span></strong><span style="color: #ff7f00"><span style="font-family: 'Times'"> <span style="font-size: 15px"> </span></span></span></p><p><span style="color: #ff7f00"><span style="font-family: 'Times'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="color: #ff7f00"><span style="font-family: 'Times'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span><strong><span style="font-family: 'Times New Roman'"> <span style="font-size: 15px">Trời lại Mưa. Nỗi Buồn lại xuất hiện - bắt đầu cuộc hành trình đi tìm Hạnh Phúc... </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></strong><span style="color: #ff7f00"><span style="font-family: 'Times'"></span></span></p><p><span style="color: #ff7f00"><span style="font-family: 'Times'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Có lẽ tôi cũng phải học tập Nỗi Buồn, biết nhận ra con đường để tìm kiếm Hạnh Phúc. Tôi cũng giận "Mưa" lắm, không những tìm cách đổ lỗi cho Đất, tôi còn đổ lỗi cho cả Mưa, trách Mưa không quan tâm đến mình. Tôi yêu Mưa mất rồi. Tôi cũng luôn tự hỏi mình có lỗi gì chăng ? Và rồi cũng như Nỗi Buồn, tôi không thấy Mưa đâu, tôi thấy mình trơ trọi .... </span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Hành trình của Nỗi buồn đã kết thúc khi tìm kiếm được Hạnh Phúc, còn hành trình của tôi vẫn đang còn dang dở, tôi cũng như Nỗi Buồn, đi kiếm tìm Hạnh Phúc, nhưng phải mất bao lâu? 1 tháng, 2 tháng..., 1 năm, 2 năm..., thậm chí là cả cuộc đời... không ai trả lời được câu hỏi đó. </span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Đến khi nào tôi cũng giống như Nỗi Buồn, từ Nước Mắt biến thành Nụ Cười, từ Nỗi Buồn biến thành Niềm Vui thì khi đó tôi có thể mỉm cười để bước tiếp trên hành trình đi kiếm tìm Hạnh Phúc và cho đến khi nào tôi trưởng thành hơn. Tuy nhiên, có một điều tôi vẫn luôn tin chắc rằng dù có mất bao lâu đi chăng nữa, cho dù hành trình đó có khó khăn, gian khổ đến thế nào thì Hạnh Phúc vẫn luôn luôn chờ đợi tôi. </span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Xin lỗi Hạnh Phúc vì tôi thật ngu ngốc đã không nhận thức được Hạnh Phúc quan trọng với tôi như thế nào, bây giờ có lẽ tôi sẽ phải tạm xa Hanh Phúc cho đến khi nào tôi <strong>thật sự trưởng thành và đủ chín chắn để bước tiếp trên con đường đến với Hạnh Phúc. Xin lỗi.....mặc dù tôi biết ... Hạnh Phúc đang giận tôi.</strong></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><strong></strong></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><strong></strong></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><strong></strong><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px">__Sưu tầm__:byebye:</span></span></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="__TÀ__, post: 68426, member: 46576"] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman]Một ngày……[/FONT][/SIZE][/B] [FONT=Times New Roman] [SIZE=4]Mưa ham vui bảo Nỗi Buồn ở lại , nhảy múa một tí sẽ về ngay. Thế mà Mưa rong chơi cùng đất mãi không về. Nỗi Buồn vẫn còn ngồi đó chờ đợi, hoài nghi. Mưa đến rồi đi bất chợt. Chỉ có Nỗi Buồn ở lại gặm nhấm nỗi buồn, thấy tê tái hơn. Nó tự hỏi mình có lỗi gì chăng? Không có câu trả lời, nó xoay sang tìm một lý do nào đó để tha thứ cho Mưa. [B]Hy vọng nối lại tình bạn lúc xưa!....[/B] A! Nó tìm thấy rồi! Nỗi Buồn đổ lỗi cho Đất. Thế là nó ghét Đất từ đó . Nó ganh tỵ, chê Đất vừa xấu vừa đen, chê Đất bên này nứt nẻ bên kia ngập úng...Đất im lặng. Còn Mưa thì vẫn không thấy đâu , nó thấy mình trơ trọi.[/SIZE][/FONT] [SIZE=4][FONT=Times New Roman][B]Một ngày…..[/B] Nỗi Buồn đọng thành Nước Mắt. Chẳng thích đâu nhưng Nước Mắt cứ rơi xuống Đất . Vỡ òa. Đất dang vòng tay ôm Nước Mắt vào lòng. Tự dưng Nỗi Buồn thấy nhẹ nhõm. Nước mắt thấm sâu vào lòng Đất, cả giếng nước mát trong vỗ về nó. Gặp lại Mưa và những giọt nước mắt khác , được tâm sự và chia sẻ, nó thấy mình lớn hơn. Lạ chưa, Nước Mắt bỗng dưng hóa thành Nụ cười. Nụ Cười bay lên biến Nỗi Buồn thành Niềm Vui, Niềm Vui nhân lên thành Hạnh Phúc. Tạm biệt Đất , Hạnh phúc đi sớt chia Hạnh phúc.[/FONT][/SIZE] [B][FONT=Times New Roman] [SIZE=4]Một ngày....[/SIZE][/FONT][/B][COLOR=#ff7f00][FONT=Times] [SIZE=4] [/SIZE][/FONT][/COLOR][B][FONT=Times New Roman] [SIZE=4]Trời lại Mưa. Nỗi Buồn lại xuất hiện - bắt đầu cuộc hành trình đi tìm Hạnh Phúc... [/SIZE][/FONT][/B][COLOR=#ff7f00][FONT=Times] [/FONT][/COLOR] [SIZE=4][FONT=Times New Roman]Có lẽ tôi cũng phải học tập Nỗi Buồn, biết nhận ra con đường để tìm kiếm Hạnh Phúc. Tôi cũng giận "Mưa" lắm, không những tìm cách đổ lỗi cho Đất, tôi còn đổ lỗi cho cả Mưa, trách Mưa không quan tâm đến mình. Tôi yêu Mưa mất rồi. Tôi cũng luôn tự hỏi mình có lỗi gì chăng ? Và rồi cũng như Nỗi Buồn, tôi không thấy Mưa đâu, tôi thấy mình trơ trọi .... Hành trình của Nỗi buồn đã kết thúc khi tìm kiếm được Hạnh Phúc, còn hành trình của tôi vẫn đang còn dang dở, tôi cũng như Nỗi Buồn, đi kiếm tìm Hạnh Phúc, nhưng phải mất bao lâu? 1 tháng, 2 tháng..., 1 năm, 2 năm..., thậm chí là cả cuộc đời... không ai trả lời được câu hỏi đó. Đến khi nào tôi cũng giống như Nỗi Buồn, từ Nước Mắt biến thành Nụ Cười, từ Nỗi Buồn biến thành Niềm Vui thì khi đó tôi có thể mỉm cười để bước tiếp trên hành trình đi kiếm tìm Hạnh Phúc và cho đến khi nào tôi trưởng thành hơn. Tuy nhiên, có một điều tôi vẫn luôn tin chắc rằng dù có mất bao lâu đi chăng nữa, cho dù hành trình đó có khó khăn, gian khổ đến thế nào thì Hạnh Phúc vẫn luôn luôn chờ đợi tôi. Xin lỗi Hạnh Phúc vì tôi thật ngu ngốc đã không nhận thức được Hạnh Phúc quan trọng với tôi như thế nào, bây giờ có lẽ tôi sẽ phải tạm xa Hanh Phúc cho đến khi nào tôi [B]thật sự trưởng thành và đủ chín chắn để bước tiếp trên con đường đến với Hạnh Phúc. Xin lỗi.....mặc dù tôi biết ... Hạnh Phúc đang giận tôi. [/B][FONT=Arial] [SIZE=4]__Sưu tầm__:byebye:[/SIZE][/FONT] [/FONT][/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Hành trình của một nỗi buồn.
Top