Kuin Sukoagoa
Yêu
- Xu
- 0
[h=2]Hạnh phúc trôi xa...[/h]
Ta lang thang nơi cuối con đường, cố tìm cho chính mình một khoảng bình yên nhưng sao lại khó đến thế. Cuộc sống đưa ta đến với bao nhiều điều để rồi khi ta ngoảnh mặt nhìn lại ta mới biết rằng mình đã đi quá xa mà không biết chính ta đang đi về đâu.
Nhiều lúc tự hỏi lòng mình nhưng ta vẫn không tìm được cho mình một lời giải đáp. Phải chăng ta đang đi quá nhanh để rồi khi ta kịp nhận ra cũng là lúc mà ta đã bỏ lỡ bao nhiêu điều, hay chính cuộc sống buộc ta phải như thế, ta phải trở thành một con người khác để bước đi cùng với thời gian.
Bao nhiêu điều cứ thế kéo đến khiến ta không kịp nào nhận ra hết mọi thứ, ta cứ bước đi, những bước nặng nề giữa cái vòng cuốn đó. Đôi lúc ta cảm thấy thật sự quá mệt mỏi, ta muốn tìm cho mình một góc khuất để ta lại trở về với chính ta, với con người thực của mình nhưng sao khó quá, ta lại tiếp tục bước… Chán nãn và đầy thất vọng, những bước chân vô hồn…
Hạnh phúc? Hạnh phúc là gì ư? Hạnh phúc là thứ muốn có nhưng sao quá khó, và khi có nó bên cạnh thì ta đã vô tình để nó trôi xa khỏi tầm tay. Hạnh phúc ở ngay xung quanh ta nhưng sao ta lại khó để nắm giữ nó cho riêng mình.
Ta cố bước, những bước đi lẽ loi dưới không gian quá yên tĩnh của màn đêm đen tối mà lòng miên man bao nhiêu điều. Những điều không nói trước cứ vụt đến và rời xa ta một cách mơ hồ khiến ta quá mệt mỏi. Ta muốn bước một mình trên con đường bình yên, con đường chỉ có bước chân ta, những bước chân và những niềm hạnh phúc đã trôi xa…
Sưu tầm.
Ta lang thang nơi cuối con đường, cố tìm cho chính mình một khoảng bình yên nhưng sao lại khó đến thế. Cuộc sống đưa ta đến với bao nhiều điều để rồi khi ta ngoảnh mặt nhìn lại ta mới biết rằng mình đã đi quá xa mà không biết chính ta đang đi về đâu.
Nhiều lúc tự hỏi lòng mình nhưng ta vẫn không tìm được cho mình một lời giải đáp. Phải chăng ta đang đi quá nhanh để rồi khi ta kịp nhận ra cũng là lúc mà ta đã bỏ lỡ bao nhiêu điều, hay chính cuộc sống buộc ta phải như thế, ta phải trở thành một con người khác để bước đi cùng với thời gian.
Bao nhiêu điều cứ thế kéo đến khiến ta không kịp nào nhận ra hết mọi thứ, ta cứ bước đi, những bước nặng nề giữa cái vòng cuốn đó. Đôi lúc ta cảm thấy thật sự quá mệt mỏi, ta muốn tìm cho mình một góc khuất để ta lại trở về với chính ta, với con người thực của mình nhưng sao khó quá, ta lại tiếp tục bước… Chán nãn và đầy thất vọng, những bước chân vô hồn…
Hạnh phúc? Hạnh phúc là gì ư? Hạnh phúc là thứ muốn có nhưng sao quá khó, và khi có nó bên cạnh thì ta đã vô tình để nó trôi xa khỏi tầm tay. Hạnh phúc ở ngay xung quanh ta nhưng sao ta lại khó để nắm giữ nó cho riêng mình.
Ta cố bước, những bước đi lẽ loi dưới không gian quá yên tĩnh của màn đêm đen tối mà lòng miên man bao nhiêu điều. Những điều không nói trước cứ vụt đến và rời xa ta một cách mơ hồ khiến ta quá mệt mỏi. Ta muốn bước một mình trên con đường bình yên, con đường chỉ có bước chân ta, những bước chân và những niềm hạnh phúc đã trôi xa…
Sưu tầm.