JoongLeeBaby
New member
- Xu
- 0
HẠNH PHÚC MUỘN MÀNG
Chuyến bay của hãng hàng không British Airway đến New York hôm ấy nhộn nhịp hơn bình thường. Đó là chuyến bay của ngày giáp tết nên những hành khách trò chuyện thoải mái và quan tâm đến nhau nhiều hơn. Thế nhưng, người đàn ông ngồi bên cạnh Joshua Stein vẫn trầm ngâm nhìn ra cửa sổ máy bay. Nhìn nét mặt của ông, Joshua cảm thấy hình như ông chất chứa thật nhiều nỗi buồn. Ông ngồi lặng lẽ như tách biệt với mọi người xung quanh.
Anh đưa tay ra và bắt chuyện:
- Chào bác cháu là Joshua Stein, rất hân hạnh được biết bác.
Trái với mong muốn của anh, ông chỉ nhìn anh một cách hờ hững:
- Tôi là Marc Kimpfheimer.
Rồi ông quay mặt về phía cửa sổ, tỏ vẻ không muốn tiếp chuyện với anh. Joshua cảm thấy bị xúc phạm, lần đầu tiên trong đời anh gặp người lạnh lùng và mất lịch sự như thế. Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy nặng lòng trước nỗi buồn dồn nén trên nét mặt khắc khổ của người đàn ông luống tuổi đang ngồi cô độc bên cạnh mình. Joshua nhẹ nhàng đặt tay lên vai người bạn đồng hành rồi hỏi:
- Điều gì khiến bác buồn như vậy?
- Hãy để tôi yên! – Ông Marc gắt gỏng.
Joshua Stein vẫn kiên trì:
- Bác vui lòng kể cho cháu nghe chuyện gì đã xảy ra với bác. Cháu sẽ là người lắng nghe và chia sẻ những gì bác đã gánh chịu.
Ngạc nhiên trước cử chỉ kiên nhẫn, thân thiện của Joshua, ánh mắt gay gắt của ông Marc chùng xuống và buồn bã. Một lát sau, ông trầm ngâm kể cho Joshua nghe về cuộc đời mình.
Ngày ấy, ông mới hai mươi lăm tuổi. Người vợ trẻ của ông vừa sinh một cậu con trai, đặt tên là Itsikl. Marc thương nói với vợ của mình, gia đình nhỏ này chính là cuộc sống duy nhất của ông. Vì vậy, ông quyết tâm sẽ làm tất cả để vợ con ông được sống hạnh phúc.
Nhưng rồi chiến tranh xảy ra, tàn sát hàng ngàn người dân vô tội, trong đó có vợ con ông. Hình ảnh chết chóc kinh hoàng ấy khắc sâu trong tâm trí ông đến nỗi đã mấy chục năm qua mà mỗi khi nhắm mắt, ông vẫn không thể ngủ yên được. Trong giấc mơ của ông, lúc nào cũng có tiếng kêu khóc, tiếng gào thét thảm thiết của vợ con ông.
Hơn hai mươi năm trôi qua, Marc vẫn sống một mình đơn độc, và nỗi buồn ấy không hề vơi đi trong tâm hồn ông.
Nghe xong câu chuyện của ông Marc, Joshua cảm thấy nghẹn lời. Anh định mở lời an ủi ông Marc, nhưng hình như nỗi đau của ông quá lớn đến nỗi bất cứ ngôn từ nào cũng trở nên sáo rỗng, bất lực.
Khi chia tay ở phi trường New York, anh thầm cầu chúc cho ông gặp nhiều niềm vui để bù đắp phần nào những nỗi đau mất mát mà ông đã chịu đựng.
Bảy tháng sau, Joshua Stein đến Phần Lan công tác và không ngờ gặp Marc ở đó. Vẫn là khuôn mặt khắc khổ, dáng người cô độc nhưng lần này Marc đã bớt lạnh lùng khi gặp anh. Joshua kéo Marc đến một quán rượu nhỏ. Bên ly rượu, hai người đàn ông - một già và một trẻ - kể cho nhau nghe những hồi ức, chuyện gia đình, con cái, công việc,... Câu chuyện cứ thể trải dài bên chai rượu vơi dần...
Khi hài người dìu nhau ra khỏi quán, chợt một thanh niên trẻ chạy ra khỏi quán, chợt một thanh niên trẻ chạy theo và níu tay ông Marc ấp úng hỏi:
- Cháu xin lỗi vì đã nghe câu chuyện của bác. Nhưng hình như bác tên là Marc và cũng là dân ở đây đúng không ạ?
- Đúng thế! – Marc đáp gọn lọn.
- Xin lỗi bác! Bác có thể cho cháu biết họ của bác được không?
Ông Marc ngẩng đầu lên nhìn anh thanh niên lạ như dò hỏi. Tuy nhiên, ông cũng trả lời:
- Ta là Marc Kimpfheimer.
Nghe đến cái họ ấy, mặt người thanh niên biến sắc. Anh lắp bắp hỏi:
- Bác có người vợ tên là Babsshi và cậu con trai tên là Itsikl phải không ạ?
- Đúng thế, nhưng làm sao cậu biết được điều đó? – Marc sững sờ. Trong buổi trò chuyện lúc nãy, ông không hề nhắc đến tên vợ và con trai của mình.
Chàng trai trẻ xúc động và không kiềm được nước mắt:
- Trời ơi! Bố ơi, con là Itsikl đây! Con đã tìm bố suốt bao nhiêu năm nay rồi. Bố!...
Ông Marc trân trối nhìn chàng thanh niên, miệng lắp bắp :
- Không... không thể nào. Con trai ta đã bị bọn phát xít Đức bắn chết. Chính mắt ta trông thấy điều đó.
- Đúng thế, nhưng mẹ đã ôm con và nhận lấy viên đạn ấy để cuối cùng... con được sống. Con vẫn còn giữ tấm hình của gia đình mình đây.
Người đàn ông run rẩy nhìn lại tấm ảnh cũ của vợ chồng ông trên tay người thanh niên. Ông không tin vào mắt mình, đây là con trai của ông sao! Tim ông thắt lại khi ôm chầm lấy đứa con thân yêu của mình. Ông không ngờ cuộc đời mình vẫn còn được sưởi ấm trong tình thương máu thịt. Cuộc sống thật diệu kỳ khi cho ông tìm lại được cậu con trai của mình sau bao nhiêu năm khổ đau đơn độc.
Từ hôm nay trong cuộc đời ông, không chỉ có những kí ức đau buồn mà còn cả những nụ cười hạnh phúc.
TheoWarm Heart.
« Hãy tin tưởng là cuộc đời đáng sống. Lửa niềm tin sẽ thắp sáng tim ta.” –William James.