• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Hạnh phúc của tuổi xuân

mailehoangvinh

New member
Xu
0
Biển đảo long lanh trong nắng sớm. Hạnh phúc của tuổi xuân như biển đảo rì rào lời ca của sóng, vi vu của gió, lãng đãng khói sương...Anh thả từng bước chân mềm trên cát. Đảo nhỏ tựa bàn tay, bờ cát không dài ra chừng như sợ sóng. Anh đi vài mươi phút đã về lối cũ...
557b9e27.jpg

Hạnh phúc cuẩ một tuổi xuân
Anh cất tiếng khóc chào đời nơi phố núi cao sừng sững, mây ngàn ôm ấp. Phố núi mù sương. “Quê hương là chùm khế ngọt”, anh ra đi nào phải đâu chạy trốn. Tương lai vẫn đậm vị ngọt ngào cho anh nhấm nháp. Hương thơm toả ra từ da thịt cô gái miền sơn cước dù nồng nồng ngai ngái vẫn đủ sức quyến rũ anh. Thế mà... Đêm đêm, anh đến quán cà phê Gió Núi lời bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn trôi trong dịu êm làm lòng anh thêm day dứt: “Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa. Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ...”. Cứ thế, ký ức chòng chành. Anh đâu đành lòng quên quá khứ. Quá khứ của một thời oanh liệt vẫn mãi long lanh như sắc cầu vồng. Quá khứ dù có pha chút đắng cay để anh nếm trải, âu đó cũng là hương vị cuộc đời... Anh gửi lại phố núi sau lưng để về với đảo như thuyền về với biển.
Con đường xưa anh đi, đường nằm lỳ dưới chân, tim bồng bềnh kỷ niệm. Mới ba năm mà phố đảo đổi thay chóng vánh, cửa nhà chi chít. Cuộc sống hối hả, không nhìn ra anh. Anh cảm thấy mình lạc lõng, bơ vơ. Anh miên man độc hành. Không ngẩng đầu nhìn, anh vẫn nhận ra đôi chân mình đang đi trên lối cũ hẹn hò. Ngôi nhà anh định đến kia rồi. Anh khựng lại. Bất chợt, từ căn nhà nho nhỏ, nằm nép mình trong góc khuất ấy chị chạy ra ôm lấy anh. Hai người ôm riết lấy nhau trong xúc động nghẹn ngào. Chị thổn thức:
- Anh trở về rồi không ra đi nữa chứ ?
- Sau những tháng ngày sải cánh bay, con chim đã trở về tổ cũ thì sẽ ở mãi đấy trọn đời.
Anh nhắm mắt lại. Màu xanh hạnh phúc ngọt ngào, chấp chới, lung linh.
Có anh, ngôi nhà rộn rã hẳn lên. Bầy chim ngoài vườn cũng ríu rít, rộn ràng hơn. Anh thường nằm lăn ngay trên nền nhà, vui vẻ nhìn tấm ảnh của mình được chị đặt trang trọng trong tủ kính. Anh mỉm cười một mình và cảm nhận niềm hạnh phúc lâng lâng bởi chị yêu anh dù phải thường xuyên gặm nhấm vị đắng cuộc tình. Hình như bao giờ người đàn bà cũng nâng niu hình ảnh một người đàn ông cho riêng mình. Nếu không thì trái tim chị đã có hình bóng một người khác ngự trị. Tình yêu chị dành cho anh làm anh muốn ngộp thở, chơi vơi như bay giữa không trung. Anh say sưa ngắm nhìn ảnh chị như lần đầu mới bắt gặp. Khuôn mặt không đài các, quý phái nhưng toát lên nét thuỳ mị, duyên dáng đáng yêu.
Chị yêu anh da diết như chưa từng được yêu, như người ta nâng niu chim cảnh như sợ cánh chim trời sổ lồng là bay mất. Chị lên đồng làm mọi việc, khuyên anh ở nhà lo chuyện nhà cửa và chăm sóc cây cảnh, luống rau... Đêm đêm, anh mân mê bàn tay chị. Bàn tay sần sùi, làn da đậm đặc mùi khét nắng. Anh áp lên má mình. Chị giật thót, vội rụt tay. Những vết xước không sâu nhưng lòng anh đau hơn cắt, liền nài nỉ: “Anh phải lên đồng giúp em thôi”. Chị cười và nựng nịu: “Chưa đến lúc!”. Bao giờ cũng vậy, chị cười là hai lúm đồng tiền xoáy sâu như hút anh vào vùng thăm thẳm ấy. Anh đâu đành lòng phản đối. Anh vùi đầu vào ngực chị để cảm nhận tình yêu rạo rực.
Một ngày kia, hạnh phúc chừng như ngộp thở. Chị sung sướng bởi năm năm chung sống bây giờ mới mang thai. Nhìn thai nhi ngày một lớn, luôn cựa quậy, chị căng đầy háo hức. Cũng phải thôi, người phụ nữ nào không khát thèm làm mẹ? Anh vui lây, niềm vui thoáng qua rồi chợt lịm tắt. Những lúc vắng chị, anh thở ra, nỗi buồn xa lắc. Ai biết, hỏi sao anh buồn. Anh chối nguây nguẩy: “Tôi có buồn đâu”. Nhiều người bàn tán: “Anh buồn chuyện gì vậy cà?”. “Đố ai biết được”.
Chị sinh con. Con gái giống chị như đúc. Tội nghiệp, anh tất bật lo nấu nước xông, lo giặt giũ... Cực khổ thế, bên chị anh vẫn nở nụ cười tươi roi rói. Anh lại lên đồng ngày hai buổi. Sắp đến vụ mùa, anh lo loay hoay cải tạo đất. Bồi lớp đất ba zan rồi còn phải phủ lên trên lớp cát trắng. Để có vị thơm cay, cây tỏi đã chắt lọc từ lòng đất này cả những tinh chất, những mồ hôi, những muối mặn của đời.
Cứ thế, bao nhiêu năm lặng lẽ trôi qua. Anh sống, làm tròn bổn phận. Và đêm đêm anh vẫn ru con dù lời ru có lúc ngắt ngoải như tiếng chim khắc khoải gọi bạn lưng chừng trời. Cuộc sống gặp lúc khó khăn bởi xứ đảo mất mùa hành, tỏi. Năm nay cây tỏi đã lên cao, đang mượt mà thì con gái, vậy mà gió chướng kéo dài, cây tỏi lắt lay. Ngày lại ngày chuyển màu xanh sang vàng úa, tàn tạ, queo quắt chỉ còn khoảng đất trống trơn. Khung trời màu tím buồn buồn trải ra dằng dặc. Mặc, anh vẫn cặm cụi với tỏi, hành mà quên đi tóc đốm muối tiêu ngày càng thêm nhiều sợi bạc. Anh vẫn yêu chị chân thành, tha thiết.
Xứ đảo, thiên nhiên vung vãi nắng, phung phí gió. Chưa hết mùa gió chướng lại gió rít từng cơn. Mưa. Gió. Bão bùng. Dòng máu người lính hừng hực lòng anh. Anh băng trong gió bão giúp bà con chằng chống nhà cửa. Ầm. một ngôi nhà bị sập. Anh lao vào cứu một em bé. Anh phóng vào tiếp như tên. Vút. Một tấm tôn bay vèo không kịp tránh. Tấm tôn như con dao bén cắm phập vào anh, cắt đứt động mạch chủ. Dòng máu tuôn trào.
Anh mất nhiều máu. Trong cơn nguy kịch, con gái anh chìa cánh tay ra đề nghị vị bác sĩ lấy máu cấp cứu cho cha mà không cần thử. Vị bác sĩ già ngập ngừng rồi quyết định xét nghiệm máu. Ông sững sờ khi hai nhóm máu không trùng nhau. Cũng may, một bình máu quý hiếm của Trung tâm còn để dành đã giúp anh hồi phục. Vị bác sĩ vui mừng mà lòng cứ phân vân, lẽ nào có sự đột biến? Tình cờ ông phát hiện vết thương dài ở vùng bụng của anh. Thì ra lúc còn là lính Biên phòng anh đã tóm gọn một ổ buôn lậu. Bọn chúng dùng súng bắn anh. Đường đạn chỉ sượt qua vùng bụng dưới. Anh không còn khả năng sinh con. Vị bác sĩ nhìn anh mắt lấp lánh. Anh cười rạng rỡ: “Yêu một người là làm cho người ấy hạnh phúc!”.
Bất chợt nhìn xuyên khung cửa, anh nhận ra từng làn gió se sẽ lướt qua. Những nụ hoa chúm chím cười khe khẽ, rung rinh. Hương xuân nhè nhẹ lan xa để từng con sóng ngất ngây đùa giỡn. Mùa xuân về trên phố đảo. Kia rồi! vợ và con anh đến. Anh nghe ríu rít thương yêu. Mùa xuân ở giữa lòng người... Mùa xuân hạnh phúc!

Thông tin dự thi:
Tên: Mai Lê Hoàng Hoa
Tuổi: 21
Nghề nghiệp: Sinh viên
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top